Editor: Mèo coki
Hắn...... Tức giận. Quân Nhược Thủy nở nụ cười khổ.
Nàng không phải là Phật không có thất tình lục dục, thời điểm ôm hắn, thân thể của nàng cũng sẽ nóng ran khó nhịn, cũng sẽ có sóng tình xao động, đó là phản ứng bản năng nhất, trực tiếp nhất khi hai người lưỡng tình tương duyệt tiếp xúc thân thể. Nhưng mà không thể được.
Cho dù là kiếp trước, đối mặt với thanh mai trúc mã Lâm Tuấn, nàng cũng sẽ không đồng ý dùng Cách Mị để kiềm hãm tim của hắn. Tình yêu, một khi thay đổi thì không có cách nào vãn hồi. Hao hết sức lực để cứu vãn một tình yêu không chung thủy thì còn có ý nghĩa gì? Ngược lại để tình yêu đó biến mất theo gió thì những năm tháng sau này thỉnh thoảng còn có thể nhớ lại những kỉ niệm tốt đẹp ban đầu.
Cho nên nàng tuyệt đối không thể tiếp nhận một người yêu bị thuốc khống chế tâm thần. Yêu một cách tự nhiên, phát ra từ tâm can, xuất xứ từ sâu trong nội tâm mới là loại tình cảm tốt đẹp nhất. Giống như bây giờ từng cử động của Tô Tử Bội đều là khó khăn đối với nàng. Nghĩ tới Tô Tử Bội, trong mắt của nàng không tự chủ đuợc tràn ra mềm mại dịu dàng.
Thanh Văn đang chờ ngoài cửa nhìn thấy Tô Tử Bội đá cánh cửa đi ra thì gõ cửa một cái rồi đi vào, hắn đứng lặng yên, có chút lo lắng nhìn Quân Nhược Thủy.
Quân Nhược Thủy nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thanh Văn thì không khỏi cười nói: "Giữa phu thê có chút va chạm nhỏ là điều khó tránh khỏi, không cần nhìn ta như vậy, chải sơ búi tóc cho ta, một lát nữa ta phải tới chỗ Lưu tri phủ."
Thanh Văn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười thản nhiên. Hắn từ từ đi tới búi tóc cho Quân Nhược Thủy. Tay Thanh Văn rất mềm mại, khéo léo, dưới bàn tay khéo léo của hắn, mái tóc dài đen nhánh, trơn mềm của Nhược Thủy cam chịu phục tùng, hắn thuần thục búi thành Lưu Vân Kế, cài thêm một cây trâm ngọc, để lại vài sợi tóc mai hai bên để tăng thêm mấy phần quyến rũ phong tình.
Quân Nhược Thủy có chút hăng hái nhìn chính mình ở trong gương, cảm thấy hình ảnh này rất là phù hợp thẩm mỹ của mình, nhưng mà người ở vương triều Kim Bích lại không cho là như thế. Vốn trước đây nàng đã bị nói là mềm yếu vô năng, bây giờ lại trang điểm mềm mại đáng yêu như vậy, nàng không nhịn được cười, nói: "Thanh Văn, ngươi không cảm thấy như vậy có chút kì lạ sao?"
"Không có, thiếu phu nhân như vậy rất đẹp, giống như...... là một hoa nhi." Thanh Văn nhẹ nhàng cắn môi nói.
Ha ha, cuối cùng cũng có một người tinh mắt! Quân Nhược Thủy cười vui vẻ. Thật ra thì bất luận ở thời đại nào thì tiêu chuẩn đối với cái đẹp vẫn sẽ không có sự thay đổi quá lớn. Các mỹ nam tử cổ đại được công nhận là Phan An Tống Ngọc thì thân thể đều không phải là dạng cường tráng oai hùng to lớn, mà đều là vóc dáng thon dài, ngũ quan tinh xảo, nếu ở hiện đại, chắc chắn sẽ là một mỹ nam xinh đẹp như hoa. Từ xưa xinh đẹp chính là từ dùng để hình dung nữ tử xinh đẹp, thế nhưng cũng có thể dùng để miêu tả vẻ đẹp của nam tử.
Cho nên, ở vương triều Kim Bích, nữ tử mềm mại, xinh đẹp, yếu đuối một chút, cũng không nên coi là kỳ quặc quái gở mới đúng.
Trang điểm xong xuôi, Quân Nhược Thủy rất tự đắc nhìn mình trong gương một chút, vui sướng mang theo Thanh Văn đến Lưu phủ.
Lưu Tử Phi là một bệnh nhân rất phối hợp, rất nghe lời, trải qua khoảng thời gian trị liệu này, thân thể của hắn đã khá hơn nhiều, cũng đã có thể ở trong sân hóng gió, hơi phơi nắng mặt trời một chút. Cho nên, khi vừa thấy Quân Nhược Thủy đến thì hắn hưng phấn không thôi, mắt to ngập nước giống như muốn hút ánh mặt trời, đột nhiên lóe sáng, rực rỡ vô cùng.
"Nhược Thủy, ngày hôm qua ngươi không có tới thăm ta đấy." Tử Phi hơi oán trách nói, mà nụ cười mừng rỡ của hắn thể hiệ rõ nội tâm hắn đang rất vui sướng, cũng không phải là oán giận thật sự.
"Ta đến đây mỗi ngày đều được nhưng mà phu lang nhà ta sẽ ghen." Quân Nhược Thủy đùa giỡn nói.
"Phu lang của Nhược Thủy, chính là Tô Tam thiếu gia sao?" Tử Phi trợn to hai mắt trong suốt hoàn mỹ, tò mò hỏi.
Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, cười trêu ghẹo nói: "Đúng vậy, xem ra hắn nổi tiếng hơn ta nhiều. Tử Phi công tử của chúng ta được nuôi dưỡng trong khuê phòng vậy mà cũng biết hắn."
Tử Phi có chút ngượng ngùng cười cười, nói: "Nhược Thủy, có thể nói cho ta một chút về hắn được không?"
"Hắn ư?" Quân Nhược Thủy cười khẽ, ánh mắt trở nên cực kỳ dịu dàng: “Có lúc hắn rất tùy hứng, rất mạnh mẽ, có lúc lại rất yếu ớt, rất trẻ con, hắn độc lập, kiên cường, có chủ kiến, dám yêu dám hận, biết mình muốn cái gì......"
"Nhược Thủy, nghe ngươi nói thì hình như hắn là một nam tử hiếm thấy trong thiên hạ, ta thật sự muốn gặp hắn một lần." Trong mắt Tử Phi chứa đựng hâm mộ và mong đợi nhìn Quân Nhược Thủy, vẻ mặt dịu dàng, thẳng thắn này của nàng giống như là muốn dùng hết những từ ngữ tốt đẹp nhất của thế gian để hình dung Tô Tử Bội. Thì ra đây chính là tình yêu!
Quân Nhược Thủy có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói: "Cũng chỉ là người tình trong mắt hóa Tây Thi thôi."
"Người tình trong mắt hóa Tây Thi là gì?" Tử Phi tò mò hỏi.
Quân Nhược Thủy bừng tỉnh hiểu ra, đây là cách nói chuyện của hiện đại mà. Nàng gật đầu cười một cái, tỉ mỉ cho hắn giải thích.
Đã yêu nhau thì cái gì của người yêu cũng đều xinh đẹp cả. Tô Tử Bội, bất tri bất giác đã trở thành phong cảnh đẹp nhất trong mắt nàng.
Ngồi ở trong sân hơn nửa canh giờ, Tử Phi hơi mệt mỏi, Quân Nhược Thủy liền bảo Thanh Văn đỡ hắn trở về phòng còn mình thì đi đến tiền đường chào Lưu Minh Tuệ.
Trong chính sảnh, Lưu Minh Tuệ đã chuẩn bị trà bánh, hạ nhân cũng đã lui hết ra ngoài, giống như đã yên lặng chờ đợi nàng từ rất sớm.
"Mấy ngày nay không cần phải điều chỉnh phương thuốc, tiếp tục uống như vậy là được." Quân Nhược Thủy không chút khách khí ngồi xuống uống một hớp trà.
Lưu Minh Tuệ gật đầu một cái, cười cảm kích: "Tô phu nhân, cám ơn ngươi."
"Lưu đại nhân khách khí rồi, dù sa Tế Thiện Đường bán thuốc miễn phí cho ngươi. Nếu đã là buôn bán thì mọi người đều có lợi, không cần khách khí như thế." Quân Nhược Thủy hơi mỉm cười nói.
Lưu Minh Tuệ biết nàng đang cố ý giữ một khoảng cách với mình, cũng không để ý, không biến sắc cười nói: "Gần đây Tô phu nhân có kế hoạch đi xa hay không?"
Trong lòng Quân Nhược Thủy có chút kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như cũ: " Tại sao Lưu đại nhân lại hỏi như thế?"
"Thái nữ đã chết hơn nửa tháng, triều đình vẫn chưa lập hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) để chiêu cáo thiên hạ, tại sao vậy?" Lưu Minh Tuệ không trả lời vấn đề của Quân Nhược Thủy, ngược lại nhàn nhạt hỏi.
" Chuyện của triều đình, ta lại là một thường dân nhỏ bé, làm sao xen vào được?" Quân Nhược Thủy cũng cười nhạt một tiếng, về triều đình, về chính trị, nàng vẫn luôn không muốn dính dáng đến mấy thứ đó. Những thứ đó quá hắc ám, tàn khốc và phức tạp, người bình thường như nàng thì không cách nào ứng phó được.
Lưu Minh Tuệ lắc đầu một cái: "Tô phu nhân, ngươi nên buông xuống phòng bị của ngươi đối với ta. Thật ra thì ta cũng không có cách nào khác. Tuy thành Lâm Giang là đất phong của Tam vương gia, nhưng nàng ta không có quyền thay thế hay cách chức quan viên triều đình; ta là môn sinh của thiên tử, là tri phủ được Nữ hoàng phái đến Lâm Giang nhận chức. Dựa vào sự thông tuệ của ngươi, tất nhiên là có thể nhìn ra được Tam vương gia có lòng muốn tranh ngôi vị Nữ hoàng. Ta không có chứng cứ chính xác, hơn nữa Tam vương gia đã sớm phái người giám thị ta, cho nên, ta không cócách nào báo lên cho triều đình được. Nhưng mà dựa vào mưu lược và tấm lòng của Tam vương gia bây giờ thì nàng ta không có cách nào đảm đương được trách nhiệm nặng nề là gách vác thiên hạ. Ta nghĩ nếu nàng ta không tranh được ngôi vị Nữ hoàng, tất nhiên sẽ khởi binh mưu phản, mà Thành Lâm Giang lại có địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, rất có thể nàng ta sẽ chiếm lấy vùng đất Giang Nam này, an phận một phương, cắt đất xưng hùng."
Quân Nhược Thủy kinh ngạc nhìn nàng, vậy mà phân tích của nàng ta lại tương tự như suy nghĩ của mình.
"Một khi đã như thế, dù sao ta cũng là môn sinh của Nữ hoàng, mà lại ở đất phong của Tam vương gia, hiển nhiên là khó có thể rửa sạch được tội danh đồng loã. Đến lúc đó, triều đình và Tam vương gia đều không tha cho ta, ta chỉ có một con đường chết." Lưu Minh Tuệ cực kỳ bình thản nói.
Nàng ta chỉ nói tình cảnh của mình, nhưng Quân Nhược Thủy biết, tình cảnh Tô gia tương tự như nàng ta. Long Hạo Vân đã sớm lên kế hoạch mưu quyền soán vị, cho nên Tô Tử Bội chỉ là một phần kế hoạch của nàng ta mà thôi. Nếu thật sự đến nông nỗi phải khởi binh, địa thế hiểm trở của dãy núi Trăn chính là phòng tuyến tốt nhất, mà Tô gia, chính là kho bạc lớn nhất của nàng ta. Chiêu binh mãi mã, quân lương, quân dụng, chẳng phải những thứ đó cần rất nhiều bạc sao? Ngay cả như vậy, cũng chưa chắc Long Hạo Vân có thể dung được Tô gia, mà hiển nhiên là triều đình cũng sẽ truy cứu tới cùng, không chỉ một đám vây cánh, ngay cả hơi có quan hệ, đều sẽ bị liên luỵ cửu tộc. Đối với những người mưu phản, từ trước đến giờ triều đình đều nhổ cỏ tận gốc, không chút lưu tình.
"Hôm nay thế cục triều đình khẩn trương, ngôi vị thái nữ lại chậm chạp chưa được định đoạt, tất nhiên sóng ngầm trong kinh thành sẽ chuyển động." Lưu Minh Tuệ bình tĩnh nói: “Các vị hoàng nữ ở trong triều đều có thế lực của mình, hiện tại phải xem ai có thế lực lớn hơn một chút. Vốn ta không muốn bị cuốn vào trong đó nhưng cũng không còn cách nào khác. Hôm nay, chỉ hy vọng nhi tử không phải chịu liên lụy. Ta là mệnh quan triều đình, không có cách nào từ quan rời đi, nếu Tô phu nhân cũng có tính toán này, hi vọng ngươi có thể giúp ta chăm sóc nhi tử."
Quân Nhược Thủy cười khổ lắc đầu, gốc rễ của Tô gia ở thành Lâm Giang, làm sao nàng và Tô Tử Bội có thể rời khỏi nơi này, đi đến chân trời góc bể được? Huống chi, thân thể Lưu Tử Phi như vậy, làm sao có thể chịu được đường xá lắc lư, ngựa xe mệt nhọc?
"Lưu đại nhân suy nghĩ quá nhiều rồi, không tới thời khắc cuối cùng thì không nên buông tha hi vọng. Chuyện trên thế gian nhìn thì giống như sơn cùng thủy tận, hóa ra lại là liễu rũ hoa cười."* Quân Nhược Thủy an ủi: “Trước mắt, vẫn là yên lặng theo dõi thôi."
*Ý nói là ghê gớm kinh khủng lắm, như sơn cùng thủy tận nhưng cuối cùng thì lại rất nhẹ nhàng, giống như liễu rũ hoa cười.
Giờ khắc này, Lưu Minh Tuệ và Quân Nhược Thủy nhìn nhau, tầm mắt giao nhau, trong có được một loại đồng bệnh tương liên không nói nên lời.