Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 21: Vì nàng nạp thị




*thị: tương tự như thị thiếp trong truyện bình thường.

Trong Tô phủ, Thanh Phong giống như là hiến vật quý, rất kiêu ngạo đưa ra một bao giấy nhỏ nói: "Thiếu gia , đây là Hạ Tang Cúc mà hôm nay ta phải xếp hàng thật lâu mới lấy được đó, người xem!"

Tô Tử Bội nhìn gói thuốc trong tay hắn ta một chút, nó dùng loại giấy dai bao bọc kỹ càng, phía trên sử dụng lối chữ Khải viết mấy chữ Hạ Tang Cúc Tế thiện đường, phía dưới còn có một dòng chữ rất nhỏ: hàng thượng đẳng giải nóng mùa hè. Sức khỏe của mọi người là tâm nguyện lớn nhất của chúng ta. Tô Tử Bội không khỏi khẽ gật đầu, lấy ánh mắt của người buôn bán để xem xét thì một chiêu này coi như là ngoài dự đoán mọi người, thắng vì đánh bất ngờ. Thì ra là y quán cũng có thể kinh doanh như vậy!

"Thanh Văn, lão bản Tế thiện đường là ai ?" Tô Tử Bội như có điều suy nghĩ hỏi.

Thanh Văn cười hì hì nói: "Ta biết ngay Thiếu gia sẽ cảm thấy hứng thú nên đã sớm hỏi thăm kỹ càng rồi, là Tôn Minh Huân Tôn đại phu, ở thành Lâm Giang cũng coi như là đại phu nổi danh."

"Tôn Minh Huân?" Tô Tử Bội hừ nhẹ một tiếng: "Nàng ta là một y si, không thể nào có loại đầu óc buôn bán thông minh như thế này được. Sau lưng nàng ta nhất định có người bày mưu tính kế. Người kia cực kì có khả năng chính là lão bản giấu mặt."

Thanh Văn nghi ngờ hỏi: "Vậy người đó là ai?"

Tô Tử Bội lắc đầu một cái: "Người này không giống như là người trong thành Lâm Giang. Lấy hiểu biết của ta về người trong giới buôn bán ở đây thì không người nào có thể nghĩ ra sách lược kinh doanh bậc này cả."

Nhìn vẻ mặt Thiếu gia nặng nề, Thanh Văn xem thường nói: "Thiếu gia, so với Tô gia chúng ta thì một cái y quán nho nhỏ của nàng ta có tính là gì?"

"Nếu nàng ta là kẻ địch của Tô gia thì sẽ là một đối thủ rất mạnh mẽ." Tô Tử Bội nhíu mày.

Sắc trời còn sớm, Tô Tử Bội cùng Thanh Văn đi tới Di Tâm Cư thỉnh an Tô Mộ Bình.

"Thanh Phong, gần đây thê chủ đang bận rộn chuyện gì vậy?" Tô Tử Bội làm như không để ý hỏi.

"Nghe Thanh Văn nói những ngày gần đây thê chủ thường xuyên cùng Quân Hiểu Phù đi ra ngoài, cả ngày không biết ở đâu. Thiếu gia , người nói thê chủ có khả năng đi tìm tiểu quan hay không?" Cặp mắt Thanh Phong xoay tròn, lại gần bên tai Tô Tử Bội, thần bí hỏi.

Tô Tử Bội biến sắc, trầm giọng nói: "Thanh Phong, ta đã cảnh cáo ngươi không được ăn nói bậy bạ."

Thanh Phong vội lắc lư theo gió*, cúi đầu nhận sai nói: "Thiếu gia, Thanh Phong sai lầm rồi. Chỉ là ta cảm thấy thê chủ không có chuyện gì mà lại thường xuyên đi ra ngoài, rất là kỳ lạ."

*Gần như gió chiều nào theo chiều đó

"Chuyện của chủ tử không đến lượt ngươi tùy ý suy đoán. Ta không hy vọng nghe được bất kỳ lời đồn đại không có căn cứ nào nữa, nhớ chưa?" Sắc mặt Tô Tử Bội nghiêm túc, giọng nói uy nghiêm.

"Dạ, đã biết." Thanh Phong thưa dạ luôn miệng.

Đi tới Di Tâm Cư, Tô Mộ Bình đang nằm nghỉ ngơi trên tháp mềm bên trong căn phòng. Thấy Tô Tử Bội tới, nàng ta xốc lại tinh thần ngồi dậy, cười từ ái, nhìn thấy nhi tử khôi ngô tuấn tú của mình, lòng tràn đầy hớn hở cùng vui sướng. Gần đây nàng ta vốn là như vậy, chỉ cần nhìn thấy Bội Nhi thì sẽ cảm thấy vui sướng cùng thỏa mãn từ trong thâm tâm. Giống như có chết cũng không sợ, bởi vì ở trên người Bội Nhi nàng ta nhìn thấy được sinh mạng của mình đang được kéo dài và kế thừa.

Đang nói chuyện thân thiết thì Tử Uyên bưng trà đến, dâng lên hai ly nước trà.

Nhìn nước trà màu nâu đen mang theo mùi thuốc, Tô Tử Bội nghi ngờ nói: "Mẫu thân, đây là cái gì?"

Tô Mộ Bình khẽ mỉm cười, mặt không biến sắc: "Đây là vật mấy ngày gần đây chạm tay có thể bỏng - Hạ Tang Cúc của Tế thiện đường ở thành Lâm Giang, chẳng lẽ Bội Nhi chưa từng nghe nói sao?"

"Bội Nhi đã nghe nói." Tô Tử Bội gật đầu, nhìn Hạ Tang Cúc đặt trên bàn uống trà nhỏ trước mặt, cau mày. Chẳng lẽ có người thích uống thứ này?

Tô Mộ Bình vẫn cười như cũ nói: "Bội Nhi nghĩ như thế nào?"

Tô Tử Bội biết vì sao mẫu thân hỏi như vậy, hơi suy nghĩ một chút rồi đáp: "Người này rất giỏi buôn bán, có mưu lược nhưng lại nấp phía sau màn, thân phận không rõ. Trước mắt kinh doanh y quán nên không có xung đột với Tô gia nhưng nếu có một ngày nàng ta phát triển lĩnh vực buôn bán thì nhất định sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất."

Tô Mộ Bình gật đầu liên tục, Tô Tử Bội phân tích không tệ. Chỉ là hắn không biết người kia chính là thê chủ mà hắn không muốn gặp – Quân Nhược Thủy.

"Bội Nhi, nếm thử một chút. Hạ Tang Cúc, thanh nhiệt giải nóng, quả thật là thử đồ thượng hạng để giải nóng mùa hè." Tô Mộ Bình cười nhạt một tiếng, trong mắt thoáng qua ánh sáng. Rất nhiều việc nên tạm gác lại để về sau hắn tự mình từ từ khám phá đi, quá trình chậm rãi khám phá mới có thể làm cho hắn không ngừng kinh hỉ.

Tô Tử Bội nâng chung trà lên, khẽ nhấp một cái, uống một hớp mùi thuốc liền xông vào mũi, hắn không khỏi nhíu mày nhưng nhìn về phía khuôn mặt tươi cười hiền lành của mẫu thân, hắn chỉ có thể cắn răng giống như tráng sĩ chặt tay, uống thêm một ngụm. Ừ. . . . . . Cũng không khó uống giống như trong tưởng tượng, mùi vị hơi đắng nhưng lại mang theo chút ngọt, ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, uống thêm một ngụm nữa lại càng cảm thấy miệng trở nên ngọt hơn. Lúc này hắn mới từ trong thâm tâm bội phục cái người giật dây đó.

"Bội Nhi, thân thể mẫu thân ngày càng lụn bại, sợ rằng thời gian không còn nhiều nữa rồi." Giọng nói của Tô Mộ Bình tràn đầy từ ái lại giống như là đang tuyên bố di ngôn.

"Mẫu thân. . . . . ." Tô Tử Bội vừa nghe, đôi mắt liền đỏ lên.

Tô Mộ Bình lắc đầu: "Bội Nhi, ngày đó sẽ đến. Trốn tránh không phải là biện pháp, con phải học cách đối mặt. Lúc trước vội vàng tìm thê chủ, vội vàng thành thân, không phải chỉ vì con mà cũng vì lòng riêng của mẫu thân. Tam vương gia không thể cho con hạnh phúc, ta từng yêu cầu nàng ta tới cửa cầu hôn, nàng ta từ chối hơn nữa còn nói rất nhiều lời khó nghe. Vốn là ta cho rằng chỉ cần hai con yêu nhau thì không sao cả, cho dù nàng ta có vì tài sản của Tô gia thì có làm sao? Chỉ cần con có thể hạnh phúc là tốt rồi."

"Mẫu thân, đừng nói nữa. Là con sai lầm rồi, con thề kiếp này con sẽ không dây dưa với nàng ta nữa." Tô Tử Bội chán nản nói, hai giọt nước mắt từ trên gương mặt tuấn mỹ của hắn chậm rãi trượt xuống.

Tô Mộ Bình đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn, mỉm cười nói: "Ta cảm thấy rất may mắn vì tìm thê chủ cho con là một quyết định đúng đắn. Ta hiểu rõ bởi vì lệnh phụ mẫu, lời người mai mối, con không muốn cũng phải làm, không thể tránh được. Nhưng mà chung đụng lâu thì con sẽ từ từ phát hiện nàng rất tốt."

Thật ra thì nàng rất tốt, hắn đã dần dần phát hiện ra. Chỉ là vẫn không cách nào yêu thương được, không cách nào thay thế được người kia ở trong lòng mình.

"Ta từng bắt nàng cam kết trừ phi con cũng nguyện ý chia lìa thì nàng mới rời Tô gia. Con tuyệt đối không được để cho nàng rời đi, Tô gia cần một nữ nhân chống đỡ, lấy ánh mắt nhìn người của mẫu thân, nàng tuyệt đối là người gánh vác được gánh nặng của Tô gia này."

"Mẫu thân, Tô gia có con rồi, con có thể gánh vác được trọng trách này, không cần nhờ đến người khác." Tô Tử Bội ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói.

Tô Mộ Bình lắc đầu không thôi: "Bội Nhi, cuối cùng con cũng chỉ là nam tử yếu đuối, vẫn cần phải có một nữ nhân đứng ở bên cạnh của con, làm bạn với con, cùng tiến cùng lùi ."

Tô Tử Bội quật cường nói: "Mẫu thân, cầu người không bằng cầu mình, cho dù là bất cứ lúc nào thì dựa vào chính mình mới là đường ra duy nhất." Chỉ là tại sao nàng lại đồng ý với yêu cầu hà khắc của mẫu thân như vậy? Đối với nàng, có phải rất không công bằng hay không?

"Bội Nhi, tính tình con qúa hiếu thắng, quá tùy hứng còn tính tình Nhược Thủy lại ôn hòa cho nên mới có thể dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng bá đạo của con. Con nhớ lấy, không được quá phận, nữ nhân cũng có tôn nghiêm của nữ nhân. Ta nghĩ không bằng con làm chủ vì nàng mà nạp tiểu gia dịu dàng một chút, tỏ vẻ là con rất hiền đức." Tô Mộ Bình thăm dò nhìn Tô Tử Bội, nói tiếp: "Nữ nhân ba phu tứ lang là chuyện thường xảy ra, con làm chính phu, nhất định phải rộng lượng một chút."

Tô Tử Bội cúi đầu không nói. Vì nàng nạp tiểu gia? Ý nghĩ này khiến lòng hắn vô cùng kháng cự, hơn nữa khẽ ê ẩm. Hắn không thể chia sẻ thê chủ với bất cứ kẻ nào, hắn thừa nhận hắn không làm được những thứ hiền phu lương phụ, hiền lương phẩm hạnh mà trong sách đã viết.

Tô Mộ Bình thấy hắn không nói, than nhẹ một tiếng, con cháu có phúc của con cháu, có lẽ là nàng ta suy nghĩ quá nhiều rồi.

Cả một ngày, Tô Tử Bội đều nghĩ đến lời đề nghị của mẫu thân, trong lòng giống như có một khối đá lớn, nặng nề mà đè nén. Thời điểm thị sát tửu lâu nhà mình cũng là dáng vẻ không yên.

Thanh Phong nhìn ra sự khác thường của hắn, có chút bận tâm, mặc dù không hiểu là vì cái gì nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Mãi cho đến buổi tối, Tô Tử Bội nhìn Quân Nhược Thủy gỡ trâm cài tóc xuống, tóc Nhược Thủy rất dài, đen mượt như là thác nước rũ xuống, mềm mượt giống như tơ lụa thượng đẳng khiến hắn không nhịn được muốn đưa tay chạm vào. Thấy nàng dùng cây lược gỗ chải tóc, sau đó ngã người lên tháp mềm, chuẩn bị ngủ thì đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy có loại khó chịu vì bị xem nhẹ, bị bỏ quên, đối với nàng mà nói, hắn là gì chứ? Ban đầu nàng ở rể, có phải cũng giống như hắn, là nghe theo lệnh của phụ mẫu không? Trong lồng ngực bất ngờ dâng lên mấy phần phiền não, đột nhiên hắn đứng lên, đi đến bên tháp mềm.

Cảm thấy có một bóng đen phủ xuống, Quân Nhược Thủy miễn cưỡng mở hai mắt ra, thấy Tô Tử Bội đang đứng bên giường, hơi kỳ quái hỏi: "Công tử, có chuyện gì không?"

Trong nháy mắt đó, hình như hắn đột nhiên hiểu được, thì ra nhẫn nại của nàng, ôn nhu của nàng đều là tính cách, đều dành cho tất cả mọi người, không phải chỉ đặc biệt với một mình hắn. Phát hiện này khiến lòng hắn cảm thấy hơi chua chua, đau đau, hắn không biết mình bị làm sao, một ngày này cảm xúc lại dễ dàng bị dao động như vậy, ngay cả hắn cũng không có cách nào khống chế.

"Cả ngày ta đều bận việc.. Buôn bán, lạnh nhạt thê chủ, không bằng ta nạp cho ngươi một tiểu gia, như thế nào?" Hắn không biến sắc hỏi, ánh nến mờ ảo che đi sự mong đợi ở trong mắt hắn.

Quả thật Quân Nhược Thủy không thể tin vào tai của mình, hắn bị cái gì kích thích sao? Nàng kinh ngạc nhìn hắn, sau đó cười cười, nảy ra ý muốn trêu chọc. Nàng cố ý đùa giỡn nói: "Tốt, không biết tướng công vì ta mà coi trọng công tử nhà nào?"

"Ngươi ——" Tô Tử Bội giận tái đi, hung ác trợn mắt nhìn nàng một cái, xoay người đi tới giường của mình, không để ý đến nàng nữa.

Quân Nhược Thủy buồn cười lắc đầu một cái, người này, tuyệt đối không biết đùa. Chỉ là tại sao hắn lại có tâm tư này? Nàng không cho rằng hắn là loại hiền lương thục đức kia. Dựa vào hiểu biết của nàng, hắn tuyệt đối là hãn phu, ghen phu* (hung hãn, ghen tuông) , chỉ có khả năng không ngừng nghĩ cách loại trừ cỏ dại bên cạnh thê chủ, không thể nào tốt bụng tự mình nạp thị vì thê chủ được. Ví dụ như mới vừa rồi, hắn cũng chỉ là thử dò xét nàng mà thôi.

Lắc đầu một cái, nàng đứng dậy đi thổi tắt cây nến trên bàn, qua màn lụa thật mỏng thấy hắn đưa lưng về phía nàng, hai vai hơi lay động. Nàng cả kinh, không khỏi tiến lên hỏi thăm: "Công tử?"

Hắn không nói lời nào, lùi vào bên trong, dúi đầu vào trong chăn.

Nàng bật cười, thì ra là hắn cũng sẽ có thời điểm giống như đà điểu. Nàng dịu dàng nói: "Công tử, trời nóng nực, đừng như vậy mà nổi rôm bây giờ." (Tự nhiên buồn cười.)

"Đừng động tới ta." Hắn cả giận nói, giọng nói lại mang theo nghẹn ngào. Nàng lại đang giễu cợt hắn!

"Ngươi là phu lang của ta, làm sao ta có thể mặc kệ ngươi chứ?" Quân Nhược Thủy dùng lời dụ dỗ nói: "Ngày hôm nay xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì." Hắn vẫn chôn mặt ở trong chăn như cũ, buồn buồn nói.

Quân Nhược Thủy cười, tốt tính nói: "Ta sẽ không nạp thị, bởi vì thế giới của ta rất nhỏ, không chứa được nhiều người. Đừng nóng giận có được hay không?" Nàng đi bưng chậu nước lạnh, nhúng ướt khăn lông lại nhẹ nhàng vắt khô, sau đó cách màn lụa đưa cho hắn: “Lau mặt rồi ngủ đi."

Tô Tử Bội không được tự nhiên ngồi dậy, cúi đầu thò tay ra tiếp nhận khăn lông, lau mặt và tay rồi đưa trả lại cho nàng.

Nàng nhận lấy, dịu dàng cười nói: "Ban ngày khổ cực như vậy, buổi tối nên nghỉ ngơi cho tốt." Nhìn hắn nằm xuống, nàng mới xoay người lại thổi tắt cây nến, ngã người xuống tháp mềm. Cả đêm an tường yên tĩnh.