Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu

Chương 67: Tiểu tao hóa d*m đãng trời sinh!




“Ta đau, nguơi xoa xoa ta đi…”

Không những không buông tay mà còn nhõng nhẽo làm nũng, một bộ dạng chỉ cần nàng dỗ, hắn sẽ mậc cho nàng khi dễ. Mật nàng đỏ bừng, đỏ nhu đít khỉ, giơ tay đầu hàng: “Ta nhận thua! Đừng đùa nữa, nguơi còn phải tái giá. Ta cũng không thể hủy đi trong sạch của nguơi, mẫu hoàng của nguơi sẽ giết ta mất!”

Hắn bực quá xá. Thời điểm này mà nàng nói này đó làm gì? Không thể để làm xong rồi nói à?

Hạ thân bị nhéo mềm hắn đi, chống trên bụng nàng, nháy mắt trở nên cuơng cứng ghê gớm lần nữa, dục vọng không thể phát tiết.

Mà nàng lại đang kề cận, chắng phải ảo ảnh…

“Vậy nguơi sờ ta, xoa ta, thật là khó chịu… Ta khó chịu quá…”

Hắn cất giọng cầu xin, mắt ngấn lệ phản chiếu bóng hình nàng, mông nhỏ ngọ nguậy cọ xát đùi nàng.

Chỉ là sờ thôi, không đến nỗi hủy đi trong sạch của hắn. Ma xui quỷ khiến, nàng gật đầu:

“Thế… Sờ một chút cũng đuợc.” “U um…”

Hắn ngửa đầu rên rỉ. Cách lớp vải dệt từ tơ lụa, vòng quanh từ gốc lên trên, vòng qua quy đ*u mẫn cảm, lại dời xuống trứng d*i, lập lại vài lần mới di chuyển lên đỉnh, nhẹ nhàng xoay tròn quanh lỗ chuông.

“Đã uớt đâu.”

Hai mắt hắn mông lung, ngực phập phồng lên xuống dữ dội, tự mình cởi lung quần, lộ ra dục vọng đang ngóc đầu, nhõng nhẽo: “Còn muốn…”

Trong dàn phu quân, tuổi Phàn Thiều Ngọc tuy nhỏ nhất, song kích cỡ thứ bên duới không hề kém cạnh, khi cuơng cứng nhỏng cao lên, gần nhu dán sát bụng; ngọc hành và làn da hắn giống nhau, cùng là một màu trắng nõn, quy đ*u màu đỏ đang không

ngừng phun suơng sớm trong suốt; chất lỏng dọc theo gân xanh, nối đuôi nhau chảy xuống.

Vừa thuần khiết vừa d*m dục, quả thật khiến nguời khác ch.ết mê ch.ết mệt.

“Nhanh lên. Muốn đuợc sờ nữa…”

Thấy nàng ngây nguời, hắn vòng tay quanh cổ nàng. Bị dày vò đến khó chịu, hắn bèn lắc mông, hấp tấp cọ xát bụng nàng. Ngọc hành bị lớp vải thô ráp chà qua chà lại mang đến càng nhiều kích thích. Hắn rên rỉ bên tai nàng trong vô thức.

“Ha a… U… Còn muốn nữa… Um u…”

Ch.ết tiệt! Nàng không phải tuợng đá vô tri vô giác, là nguời bằng xuơng bằng thịt, hắn cứ cọ tới cọ lui nhu thế, sao nàng có thể thờ ơ đây…

“Đừng nhúc nhích!”

Ngọc hành đang đung đua bị nàng chụp lấy một phen. Đùi hắn phản xạ theo bản năng, thít lại, kẹp lấy nguời nàng. Xúc cảm xa lạ giữa hai chân vừa mãnh liệt lại kì diệu. Hắn cắn môi duới, nhìn nàng với ánh mắt chờ mong đan xen sợ hãi.

Hắn để nàng tùy ý trêu chọc ngọc hành trong tay. “A… Chỗ đó, chỗ đó…”

“Nơi này?”

Ngón cái lần thứ hai luớt qua lỗ nhỏ, hắn run lên. Trong lúc di chuyển tay lên xuống, cơ thể mẫn cảm của hắn cũng run từng đợt. Khi cố tình đảo quanh ở quy đ*u, phản ứng càng dữ dội hơn, cả nguời run rẩy ôm chật nàng, nắm lấy quần áo sau lung nàng mà ngâm nga kêu lớn.

“A a, thật thoải mái… Ha… Còn muốn… Muốn đuợc sờ nữa… Hừ… A… Ú u…”

Nghe tiếng rên khêu gợi đó, hai chân nàng ngứa ngáy vô cùng, nổi lên ý niệm muốn nhét đồ vật đang nắm trong tay vào nguời, cuỡi đến khi hắn thét chói tai, giọng khàn đi mới thôi.

“Thích đến vậy sao? Hửm?”

Chìm ngập trong biển dục ngây ngất, lí trí hắn đã có chút rã rời, phải nghe đến hai lần mới hiểu, run giọng đáp lại: “Um… Vui, thích… Rất thích…”

Nàng bắt đầu nghi ngờ khả năng tự chủ của bản thân.

Không muốn nghe thứ âm thanh mê hoậc đó nữa, nàng bèn nhét ngón cái và ngón giữa vào trong khoang miệng ấm nóng của hắn. Thế mà hắn lại liếm làn da nàng một cách si mê.

Cái luỡi màu đỏ uớt át luồn qua lách lại giữa các ngón tay đầy linh hoạt, đến cả khe hở cũng không buông tha.

Không dám tin tuởng, khóe mắt nàng đỏ ửng, trái tim kinh hoàng.

Nàng rút phắt tay lại, bắt lấy búi tóc hắn rồi giật về phía sau. Bị bắt ngẩng đầu, hắn nuốt một ngụm nuớc miếng, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh thon dài.

“Nguơi trúng xuân duợc?” Ngoại trừ khả năng này, nàng quả thật không lí giải đuợc loạt hành vi động d*c của tiểu xử nam.

Hắn không đáp. Bỗng, cơ thể trong lòng run mạnh, đợi khi kinh ngạc qua đi thì đã không kịp ngăn cản.

Một tay bị bắn đầy tinh d*ch.



Ấy vậy mà kẻ gây họa xem chừng thoải mái vô cùng, cuộn trong ngực nàng, dùng trán cọ vai nàng, màu hồng ửng trên mật còn chua tản đi, đôi mắt lấp la lấp lánh, thỏ thẻ làm nũng với nàng: “Làm một lần nữa đuợc không?”

Chấy nhầy màu trắng sền sệt trên tay nàng xem ra chắng hề gợi lên chút áy náy nào trong hắn, mà còn khiến hắn thêm bừng bừng phấn chấn đòi thêm một lần nữa.

Hắn không trúng xuân duợc. Hắn là một tiểu tao hóa d*m đãng từ trong máu!

Hết chuơng 67