Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu

Chương 29: Chuyện quái gì thế này!?




Sáng sớm hôm sau, Hoắc Cần vừa hồi Vân phủ, trong cung liền truyền đến thiệp mời đến tiệc tẩy trần.

Lần này, nữ đế đích thân tổ chức yến hội vì nam tướng quân. Thân là thê chủ, Vân Lộ cần phải tham dự, thuận tiện đưa hoàng tử Phàn Thiều Ngọc về nhà mẹ đẻ một chuyến.

“Những lời ta vừa nói nàng đã hiểu rồi chứ?”

Vừa hỏi, Tề Tử Mạch vừa ân cần thay Vân Lộ sửa lại cổ áo và đai lưng.

Hôm nay nàng mặc một bộ quan phục, từ dây cột tóc đến giày đều được may bằng vải dệt màu tím, thêm thắt trên đó là những sợi chỉ bạc tạo nên một bức đồ đằng mĩ lệ.

Chức quan tại Đại Diệu quốc được phân thành mười cấp, từ cao đến thấp là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, màu sắc quan phục tương ứng là tím, đỏ, đỏ đậm, đỏ nhạt, lục, lục đậm, lục nhạt, đen, đen đậm, đen nhạt; cổ áo và cổ tay áo được thêu bằng sợi tơ, dưới Mậu cấp là huyền sắc, Đinh cấp trở lên thì tinh vi hơn, phân thành 3 cấp bậc thượng, trung, hạ, màu tơ tương ứng là vàng, bạc, trắng.

Với thân phận là lục hoàng tức*, Vân Lộ được ban cho chức vị vào hàng giáp trung, chức quan nhàn tản lại không cần thượng triều, đã thế mỗi tháng còn được triều đình chia quan bổng.

Hoàng tức*: dâu nhà vua.

“Ta hiểu rồi, nhưng thật lòng ta không muốn đi chút nào.”

Đang muốn ôm hắn tìm kiếm sự an ủi thì đã bị hắn ra tay trước một bước, chống tay lên trán nàng, kéo dãn khoảng cách, nhìn qua có chút buồn cười.

“Nàng không được xằng bậy, xiêm y sẽ nhăn mất.”

Nàng mếu máo: “Trái tim nhỏ bé của ta bị tổn thương sâu sắc đây này, chàng còn quản xiêm y gì chứ!”

“Đừng nói những lời ngốc nghếch đó, nếu xiêm y nhăn, nàng không có đủ thời gian để thay một bộ mới đâu.” Thấy nàng làm nũng, ngữ khí hắn bất giác trở nên mềm mỏng trấn an: “Có Thanh Mai ở đây, nàng ấy sẽ tận lực giúp nàng.”



“Thanh Mai là Thanh Mai, chàng là chàng, có chàng ta mới an tâm.”

Một câu oán giận vô tâm lại vô tình lộ ra sự tin tưởng không chút dè chừng, làm tâm Tề Tử Mạch mềm nhũn.

Hắn kéo tay nàng, lòng bàn tay âu yếm mu bàn tay nàng: “Lần này, Hoắc Cần là nhân vật chính, hơn nữa Thiều Ngọc sẽ bồi nàng tham dự, về tình về lý, ta đều không nên đi theo.”

“Ta biết, chỉ là…”

Một nam nhân giơ đao múa kiếm lúc nào cũng có thể bùng phát, huống hồ còn có một tiểu thí hài há mồm ngậm miệng đều gọi nàng là xú nữ nhân. Chỉ cần nghĩ đến phải nghỉ ngơi nửa ngày cùng bọn họ là nàng lại đau đầu.

Nàng thở dài chấp nhận số phận, nắm tay người thương rồi thân mật hôn lên mu bàn tay hắn.

Lúc ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng thì Tang Nô đã đứng chờ ở bên ngoài từ lâu, hai nam nhân một trái một phải hộ tống Vân Lộ. Ven đường, Tề Tử Mạch luôn miệng thuật lại tình huống sắp tới, Tang Nô nghe mà không khỏi khẩn trương, siết chặt tay nàng.

Hai nam nhân nhà mình nhìn chẳng khác nào ngày đầu đưa hài tử đi học, càng nghĩ nàng càng cảm thấy buồn cười.

Không phải nàng sợ tiến cung, dẫu sao đầu óc đã bị đâm hỏng, miễn là không phạm sai lầm nghiêm trọng thì sẽ chẳng có ai trách móc nặng nề làm chi.

Chỉ là nàng ngại phiền toái, không muốn căng não nói chuyện với người không liên quan.

Nếu là địa hạt thương trường, vì tiền tài, nàng có thể nhượng bộ, ủy khuất bản thân chút đỉnh; nhưng chính trị không phải là lĩnh vực nàng quan tâm, vì thế trong mắt nàng, đi chuyến này là một chuyện dư thừa đến cực điểm.

Từ thuở bé Vân Lộc đã cứng đầu, duy chỉ có một người có khả năng làm nàng nghe lời, là Vân Như Thanh. Sau khi trở thành vương quân, Vân Lộc thường xuyên tiến cung vấn an y, thậm chí việc tứ hôn Tề Tử Mạch cho Vân Lộc cũng có một tay y trong đó, có thể thấy được quan hệ cữu cữu chất nữ này không tốt như mặt ngoài.

Vào cung, hiển nhiên việc tiếp xúc với Vân Như Thanh là không tránh khỏi, nàng lo là sẽ bị bắt thóp.

Nếu cơ thể chất nữ bảo bối bị linh hồn kẻ khác chiếm lấy, nàng tò mò không biết Vân Như Thanh sẽ phản ứng ra sao?



“Chủ thượng, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”

Vì tiến cung phải đi qua quan đạo* nên Thanh Mai đã chuẩn bị xe ngựa xa hoa nhất trong phủ, hoa lệ nhưng không kém phần hào hùng, dưới thân xe có tám bánh xe lớn chống đỡ, to gấp hai xe ngựa bình thường, không gian bên trong rộng rãi thoải mái, hơn mười người ngồi cũng không thành vấn đề.

Quan đạo*: đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi.

Dù vậy, vẫn có người không muốn ngồi chiếc xe ngựa này.

Hoắc Cần đứng trước xe ngựa, tay nắm một con chiến mã cưỡi về từ biên cương, không kiên nhẫn liếc xéo nàng.

Đầu tóc xõa tung đêm qua đã được buộc thành một búi tóc chỉnh tề, ngũ quan lập thể thâm thúy, vóc người cao lớn, vai rộng eo hẹp, một thân quan phục màu đỏ tơ vàng, đứng bên cạnh là hắc tuấn mã, dù không mặc chiến giáp hay mang vũ khí thì sự nghiêm nghị oai hùng của võ tướng từ trong xương cốt vẫn bộc lộ khí thế kinh người.

Nàng khẳng định, Hoắc Cần là nam nhân nam tính nhất nàng từng gặp.

Tiếc là, đặt trong thế giới này, nét đẹp nữ tính lại được coi trọng hơn.

Hắn có vẻ rất khó chịu, xem ra đã đợi bên ngoài khá lâu, nếu không phải nể mặt thê chủ là nàng đây thì chắc chắn đã sớm bỏ nàng lại mà tự mình tiến cung rồi.

Còn sớm mà, hắn sốt ruột gì chứ?

Vân Lộ không hiểu nổi. Nàng ước gì càng tới trễ càng tốt, tốt nhất là không đến.

Mà Phàn Thiều Ngọc, một người đồng hành thứ hai, cũng đã chờ trong xe từ sớm, nghe thấy động tĩnh bên ngoài chỉ xốc màn lên một góc quan sát, và ngay khi bắt gặp ánh mắt nàng liền lập tức buông xuống như gặp phải quỷ.

Chuyện quái gì thế này!?