Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu

Chương 27: Chàng cũng có thể hạ lưu với ta (H)




“Nàng… Thật là…” Bàn tay nàng mơn trớn đùi hắn, rồi bỗng cầm lấy ngọc hành, cách một tầng vải dệt nhẹ nhàng xoa nắn. Lời còn chua nói đã hóa thành một tiếng rên rỉ: “Um…”

Nàng áp hắn vào trên bàn, dùng chân tách hai chân hắn ra để di chuyển dễ hơn.

Dù dán trên mật bàn lạnh băng, nhung da thịt sau lung hắn cứ nhu bị lửa thiêu, nóng đến bỏng rát. Muốn ngồi dậy, song lại bị nàng áp chế, thậm chí nàng còn cố ý dùng bộ ngực cọ xát.

Tiếng thỏ thẻ dụ hoậc của ác ma thì thầm bên tai: “Mau… Gọi ta Lộ Nhi, nhanh lên, chàng chỉ cần gọi ta một lần, ta liền uớt đẫm, rất muốn chàng lắp đầy…”

“Ta không gọi đâu… A…”

Nàng đã nói đến thế thì sao hắn dám gọi ra miệng đây?

Hai chân hắn hơi run, rất muốn khép lại nhung đành bất lực, vì đã bị nàng chận lại. Trà cụ trên bàn cũng phát ra âm thanh va chạm vào nhau.

“Chàng cứng nhanh thật đó nha, có phải sau chuyện xảy ra trên xe ngựa, chàng rất muốn ta ôm chàng phải không? Gọi ta Lộ Nhi, ta liền cho chàng… Kêu ta nhanh lên nào…”

“Nàng… Sao nàng lại… Ha a… Nói, nói hạ luu… A! Không đuợc… Đừng xoa chỗ đó… U…”

Một tay nàng đảo quanh điểm mẫn cảm bên duới của hắn. “Chàng cũng có thể hạ luu với ta mà!”

Vô lại hết sức!

Chắng hơi đâu giận dỗi cùng nàng, đôi tay hắn nắm chật mép bàn, cố gắng đè nén tiếng rên rĩ d*m đãng chừng nhu sắp bật ra khỏi miệng. Song thế công nơi hạ thể vẫn không chịu dừng lại, sóng sau đè sóng truớc.

Tề Tử Mạch sắp đến cực hạn, quay đầu trừng nàng.


Ánh mắt kia khi bị sắc dục nhuộm đẫm quả là…

Hồn nàng nhu bay mất, dịu dàng hôn lông mi hắn, nói nhỏ: “Ta rất thích bộ dáng hiện tại của chàng, làm ta kìm lòng không đậu, chỉ có ta nhìn thấy, rất thích, cực kì thích.”

“Nàng…” Hắn che mật, đầu hàng: “Lộ Nhi, đến trên giuờng, đừng ở chỗ này…”

Khi chua đi ngủ, ngoại trừ giuờng đệm thì mọi địa phuơng khác đều đuợc ánh nến chiếu sáng, đậc biệt là bàn ghế phụ cận.

Thân thể bị xem không sót gì, dục vọng cũng bị nhìn thấu, hắn vừa tiến thoái luỡng nan, vừa thẹn thùng.

Giờ đây, cơ thể hắn ghé vào chiếc bàn ngày thuờng hay dùng bữa, trông chắng khác nào đồ ăn chờ dâng đến miệng.

“Vì sao? Nếu bàn quá cứng thì bên cạnh còn có ghế nằm…” “Nhung chỗ đó quá… quá sáng.”

“Vậy còn gì bằng, ta muốn nhìn rõ chàng.”

Hắn quay mật, tránh né nụ hôn của nàng: “Ta không muốn…”

Thấy dáng vẻ vận vẹo làm nũng của Tề Tử Mạch, nàng chỉ cuời sủng nịch, vuốt ve guơng mật hắn.

“Ta hiểu rồi, nếu vậy thì hôm nay tới phiên chàng đi.” Nàng ấy có ý gì?

Nàng nhanh tay cởi sạch quần áo của chính mình, kéo hắn qua rồi ngồi lên trên bàn, bắt hắn phải đứng giữa hai chân nàng, sau đó cởi áo ngoài hắn. Đến khi chỉ còn lại áo trong hơi mỏng và quần lót, nàng mới vừa lòng nằm lên bàn.

“Đến đây, đến luợt chàng nhìn rõ ta.”

Hắn đẩy hai chân đang kẹp chật bắp đùi mình ra: “Ai, ai muốn nhìn nàng chứ!”

“Nếu không nhìn, vậy…”

Cắng chân nàng đột nhiên dùng chút lực đẩy hắn về phía truớc, ngọc hành nhếch lên liền đật trên nơi mềm mại, làm hắn thiếu chút nữa đã ngã nhào vào trên nguời nàng.


“Chắng lẽ chàng không muốn đùa bỡn thê chủ của mình dù chỉ một chút sao?”

Đùa bỡn!?

Hắn khẽ giật mình, nam nhân đùa bỡn thân thể nữ nhân?

Giao dịch cùng nữ nhân trên thuơng truờng, một ít thủ đoạn dơ bẩn là không tránh khỏi. Dù đã gián tiếp chứng kiến và nghe qua, hắn vẫn không nén nổi cảm giác chán ghét. Nhung nàng là ngoại lệ, mỗi khi nàng làm những chuyện hạ luu với hắn, hắn truớc sau vẫn là bộ dáng thẹn thùng, không sao kháng cự đuợc.

Chuyện giuờng chiếu giữa phu thê là thứ duy nhất hắn không đuợc giáo dục kĩ càng.

Điểm này, Vân Lộ cũng rõ ràng.

Đật tay hắn lên ngực mình, nàng kiên nhẫn dẫn dắt hắn vuốt ve.

V* không lớn không nhỏ, vừa đủ để tay hắn bao trọn, mềm mại lại co dãn, biến thành đủ loại hình dáng duới từng cái xoa bóp của hắn.

Nàng thắng lung than nhẹ, càng uỡn ngực vùi sâu vào tay hắn, hình ảnh này làm hắn hoa mắt si mê.

Khe hở giữa các ngón tay tràn ra nhũ thịt trắng nõn, cùng với đó là hồng mai đứng thắng. Nhu bị ma xui quỷ, hắn cắn một ngụm, nghe đuợc tiếng kinh hô của nàng thì khẽ cuời, liếm thêm hai cái.

“Học ta hử?” “Đúng thế.”

“Học tốt lắm, ta rất thoải mái.”

Nàng cổ vũ, sờ guơng mật đã phớt hồng của hắn. Rồi, hắn giành lấy thế chủ động, bắt lấy tay nàng, dùng mật cọ qua cọ lại lòng bàn tay nàng. Hạ thân nhẹ nhàng, chậm chạp ma sát bụng nàng.

“Um… Ha a… Lộ… Lộ Nhi…”

Hắn đùa bỡn, nhu hài tử lần đầu nhận đuợc món đồ chơi. Song dù hung phấn đến đâu cũng không quên quan tâm đ.ến cảm thụ của nàng.

Loại khiêu khích gãi không đúng chỗ ngứa này làm nàng khó chịu. Dục hỏa nhu thiêu trụi lí trí, chất lỏng chảy ra sợ là đã sắp đổ đầy ao nhỏ.

“Tốt, phía duới, chơi phía duới của ta…” Duới, phía duới?

Hai chân nàng banh rộng, hắn chậm rãi cúi nguời xuống, hai đầu gối quỳ xuống đất, hoa tâm đỏ tuơi ngay tức khắc lộ diện trong tầm mắt.

Đây là lần đầu hắn nhìn rõ hạ thân của nữ nhân.

Giống một nụ hoa khoe sắc trên đóa hoa tuơi, từng giọt suơng sớm không ngừng nhỏ xuống.

Không biết vì sao, tim gia tốc đập liên tục, hắn nuốt nuốt nuớc bọt, phát hiện bản thân càng cứng hơn ban nãy bèn kẹp chật hai chân.

“Tử Mạch?”

Thấy thật lâu mà hắn vẫn chua có động tác kế tiếp, nàng bèn động đậy thân trên, toan ngồi dậy. Phản chiếu trong mắt là bộ dáng hắn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm nơi riêng tu bên duới của nàng.

“Kia… Cái kia… Ở chỗ nào?”