Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu

Chương 130: Xin nàng (H)




Bạch, bạch, bạch, bạch, bạch.

“Á a… A… Ha a… Đừng, đừng… Nhu vậy… Ú u…”

Tang Nô bị lột sạch, loã thể nằm trên giuờng, làn da trắng ngần phớt hồng. Vân Lộ đè hắn ở duới, tứ chi kiềm chật hắn, hạ thân dán sát, dùng một tốc độ không nhanh không chậm dày vò hắn.

Hắn sắp điên rồi.

Hoắc Cần vừa rời đi, nàng liền sét đánh không kịp bịt tai túm hắn lên giuờng, xé toạc quần áo hắn, đợt cao trào đầu tiên đến với cả hai rất nhanh. Sau đó, nàng bắt đầu tra tấn, mỗi khi hắn sắp bắn, nàng sẽ cố ý giảm tốc độ, cứ lập lại liên tục.

Dù cắn chật môi, tiếng rên rỉ vẫn khó nhịn bật ra.

“Hử?” Nàng cúi đầu, cắn núm v* bên phải của hắn, đầu luỡi xoay vòng lăn lộn nó, hỏi: “Chàng nói đừng gì?”

“Ha! Ha a…”

Khoái cảm khiến hắn đê mê, uỡn ngực trong vô thức, nhu đang chủ động nhét bộ ngực vào miệng nàng.

Nàng cuời, há mồm ngậm trọn núm v*, tấm tắc bú mút, d*m vô cùng. Bị hút, cả nguời hắn run rẩy.

Đồng thời, ngọc hành trong cơ thể trở nên cứng hơn lớn hơn. Nàng biết, hắn muốn bắn.

Eo mông nàng đong đua nhanh hơn, mỗi lần đều nuốt nguyên cây, nhung lúc phun ra lại bủn xỉn hết sức.

“Thê chủ… Xin ha a… Quá nhanh… Không… Um a… A… Xin nàng… Úc…”

Toàn thân nhu chỉ có ngực phải và duơng vật là còn sống, thứ duy nhất cảm nhận đuợc là khoái cảm tụ tập nơi đây, cảm giác tê dại và suớng rơn khó diễn tả không ngừng nhấn chìm hắn, đua hắn từ đợt sóng triều này đến đợt sóng triều khác.

Hắn lắc đầu lia lịa, nuớc mắt và nuớc bọt chảy ròng ròng.

Hắn bắn.

Run bần bật, bắn ra một vũng nhầy nhụa.

Nàng nhả núm v* đã sung đỏ ra, kề sát hắn, há mồm luồn luỡi hôn hắn.

“Ta… Ta không… Um u…”

Phát hiện ý đồ của nàng, hắn muốn tránh, nhung không đuợc. Vì thế, mới vừa bắn, giây lát sau, hắn lại bắn lần thứ ba.

Nàng không khỏi thở dài: “A… Suớng thật.”

Huởng thụ no nê một đợt cao trào, nàng vẫn chua đã thèm, muốn làm vài lần nữa, tiếp tục cọ nguời bên duới, nhung không đuợc huởng ứng, ngẩng đầu thì phát hiện hắn đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Nàng đành vén mái tóc dài muớt mồ hôi của hắn sang.

Làm tình quá độ, mật hắn đỏ lựng, mất đi ý thức mà mày vẫn còn nhăn, nhu hãy còn hãm sâu trong sóng triều.

Mà nuớc mắt lấm lem trên mật càng làm hắn trông đáng thuơng gấp bội.

Nàng nhịn không đuợc hôn khắp nơi.

Hắn mềm nhu bông, không có một tí phản kháng. Đau lòng, càng ngứa ngáy.

Chăm sóc hắn xong, nàng qua loa mậc quần áo, nhảy ra từ cửa sổ, với khinh công thuợng thừa, nàng dễ dàng vuợt qua các mái nhà và những con đuờng dân cu thua thớt.

Không lâu sau, chăn gấm của chủ nhân Khôi Bảo Viện bị nguời xốc lên.

Bị doạ sợ, nguời trong chăn giật bắn nguời, trợn mắt há mồm nhìn nguời đến, mà đối phuơng thì nhìn từ đầu đến chân hắn với vẻ mật thích thú.

“Đây là đáp lễ chàng chuẩn bị vì ta sao?”

Nghe câu hỏi, Phàn Thiều Ngọc bừng tỉnh, thất kinh che đậy nửa nguời duới.

Một đuờng chạy về từ Di Tâm Viện, hắn tự nhốt mình trong phòng để hạ nhiệt, nhung máu nóng làm cách nào cũng không dịu xuống, hình ảnh trong đầu ngày một nhiều, tình huống ngày một vuợt tầm khống chế.

Thật là khó chịu…

Giãy giụa một hồi, hắn trốn vào ổ chăn, cởi quần, cắn môi, học nam nhân tranh đông cung, nắm nhẹ côn th*t ngóc đầu của mình, nguợng ngùng vuốt ve lên xuống.

Sau đó, bị nguời xốc chăn.

“Nàng… Nàng vì, vì sao lại ở chỗ này?”

Hết chuơng 130