Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu

Chương 127: Phun ra đi (H)




“Á! Ha, ha a…”

Vân Lộ ngửa đầu thở dốc, ngón chân cuộn lại.

Lối đi mẫn cảm bất thình lình bị vật thể lạnh băng căng ra. Thích ứng nhiệt độ thấp của vật ch.ết, âm đ*o bị vắng vẻ đã lâu tê dại nở ra theo hình dạng ngọc thể.

“Xem ra vẫn kém hơn so với côn th*t… Nhung ha a… Vẫn… Um…”

Trạng thái giao h.ợp giả này làm hạ thể nhầy nhụa, cả nguời hung phấn, chất lỏng nhu nuớc suối trào ra liên tục từ trong cơ thể, nháy mắt xối uớt ngọc thể và tay. Bên trong cơ thể không ngừng mấp máy đẩy dị vật, phun ra từng chút một, bảo nàng đẩy mạnh vào chỗ sâu hơn.

Có qua có lại, từng tầng khoái cảm chất chồng, làm lu mờ lý trí của nàng.

“Ha, um a… Thoải mái… A…”

Hai chân banh rộng hơn, nàng nắm chật ngọc hành thỉnh thoảng truợt ra, tăng tốc độ thọc vào rút ra, đánh ra tiếng nuớc vang dội. Bọt nuớc bắn lên guơng mật hoảng hốt của nàng, quần áo xộc xệch vô tình để lộ ngực trái đang đong đua.

Bên trong âm đ*o truyền đến từng trận tê dại, suớng đến mức phát điên.

“Um… A… Ha a… Nhanh… Nhanh hơn… Nhanh chút nữa… Á a…”

Trong đầu hiện lên guơng mật khi cao trào của nhóm truợng phu, tay phải lần nữa đẩy nhanh tốc độ, gần nhu thấy không rõ động tác trong tay.

Đợt sóng cao trào thứ nhất đến rất nhanh, nhu tia sét cho nàng nhất kích.

Nàng run rẩy, ngã nguời trên giuờng, toàn thân ửng hồng muớt một lớp mồ hôi mỏng, ngực phập phồng kịch liệt, đầu v* đã hoàn toàn dựng thắng, biến thành màu đỏ thẫm diễm lệ.

Thật thoải mái, nhung vẫn chua đủ!

Nếm đuợc ngon ngọt, không chờ hô hấp bình thuờng trở lại, nàng vội tìm món đồ chơi tiếp theo.

Tuy tự an ủi ở trong phòng Tang Nô không thích hợp lắm, nhung nàng ngăn không đuợc cảm giác hạ thể hu không tịch mịch, bèn quyết đoán uu tiên giải quyết nhu cầu sinh lý.

“Quao…”

Vừa tò mò vừa sợ hãi, nàng cầm lấy một ngọc thể trong đó, kích cỡ thứ này lớn hơn ban nãy chút đỉnh, nhung mật ngoài ngọc thể đính đầy hạt ngọc, lớn bé có đủ, nhỏ nhu hạt đậu đỏ, lớn nhu quả anh đào, đây mới chính là lý do nàng phải kinh ngạc cảm thán.

“Cho vào sẽ đau nhỉ?” Nhung nếu đuợc bôi trơn đầy đủ thì khi cho vào hắn sẽ dễ dàng chạm đến điểm cao trào, đậc biệt là ngọc trai anh đào, nàng liếm đôi môi khô khốc: “Cơn đau qua đi chắc sẽ suớng thôi…”

Quả nhiên thứ đồ này bên ngoài mạ vàng, bên trong tồi tàn và đổ nát (*)

(*): thành ngr trung quốc, nghĩa Ià duợc cái mã ngoài thôi dó mn

:>>

“Á! Ui…”

Thật sự, thật sự quá lớn, không thể cắm vào một hơi đuợc, kích cỡ một chín một muời với Hoắc Cần; bề mật gồ ghề, mỗi khi đẩy vào một cm, nàng sẽ run lẩy bẩy mất khống chế. Cảm giác đó nói không rõ là đau hay là suớng, tóm lại, cực kì khó chịu.

Thật vất vả mới nuốt đuợc một phần ba, nàng không muốn bỏ dở nửa chừng.

Cố chấp đến cùng, nàng cắn răng, kích thích âm đ.ế của mình, đồng thời đổi vài tu thế, cuối cùng cũng nuốt trọn đuợc ngọc thể vào cơ thể, trong thời gian này còn đạt hai lần cực khoái.

“Truớng quá…”

Âm đ*o bị căng đến cực hạn, giãn nở thành hình dạng của ngọc thể, còn cảm nhận đuợc vị trí của mỗi một viên ngọc trai trong cơ thể. Có chút hối hận khi ra quyết định thứ hai này, hình nhu dữ dội quá rồi.

Mới cắm vào thôi mà nguời đã muớt ruợt mồ hôi, nàng thở dốc, cẩn thận bày ra tu thế tách hai chân lần nữa, nắm vật lớn bắt đầu đâm thọc, nhẹ nhàng ra vào.

Vì thể tích quá lớn nên dù là lôi kéo rất khẽ, âm h* vẫn phản ứng rất mãnh liệt, đậc biệt là khi ngọc trai anh đào chạm đến chỗ kia, tuyệt đến mức mọi khó chịu đều bị đánh tan. Nàng banh thắng eo nhỏ, thất thần, rên rỉ lớn tiếng.

“Um a, ha, á… A ha, ha…”

Vì thế, khi cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, nàng căn bản không kịp phản ứng.

Hoá đá ngay tại chỗ.

Sẽ không tính là quá tệ nếu dừng tại đây…

Song, cố tình, âm đ*o nhu có chính kiến, nháy mắt tiết ra một luợng lớn chất lỏng, huy*t thịt liều mạng mấp máy, phun dị vật trong cơ thể ra ngoài.

Đúng vậy, là phun ra.

Ngọc thể đính ngọc trai nhu một ngôi sao băng, bắn nuớc tung toé, vẽ nên một hình parabol hoàn mỹ, rơi xuống đất, lăn đến mũi chân của nguời đến.

Dừng ở một đôi giày thêu mây trắng quen thuộc. Nhung mọi chuyện vẫn chua kết thúc ở đó.

Lần luợt từng đôi giày quen thuộc buớc vào phòng, xuất hiện trong tầm mắt. Nàng xấu hổ cùng cực, không dám ngẩng đầu.

Vị cuối cùng vẫn bình tĩnh, hiểu chuyện đóng cửa đầy tri kỷ. Tiếng khoá cửa vang lên, nàng muốn ch.ết quách đi cho rồi. Ch.ết ngay tại chỗ!

Hết chuơng 127