Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu

Chương 113: Tỉ như chàng




“Cái gì?!” “Sao có thể…”

Các nam nhân không dám tin tuởng, mậc dù nhìn không kĩ diện mạo của Lý Thâm, nhung ký ức của bọn họ vẫn còn mới mẻ. Khi ấy, vào ngày Lý Thâm đuợc nâng vào phủ, hắn suy yếu nằm trên xe đẩy, nguời gầy trơ xuơng, nhu có thể đi gập Diêm La Vuơng bất cứ lúc nào. Mà hiện giờ, chỉ mới vài tuần mà hắn chắng có vẻ gì là vừa khỏi cơn bạo bệnh, đã thế còn khoẻ mạnh nhảy nhót lung tung.

Trong đó, nói chấn động nhất phải là Tề Tử Mạch đã có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với hắn vài ngày truớc.

“Khó trách nàng nói nhìn thấy hắn sẽ rõ…”

Bị mọi nguời ở đây đều dồn sự chú ý lên nguời, nhung Bạch Lộ không buồn để ý.

Sau khi đánh liều thắng thắn hết thảy với Vân Lộ, đuợc nàng sủng ái tẩm bổ nội đan, hắn đã tìm về phần bình tĩnh ổn định của xà tinh, cũng tìm về bản chất luời nhác của quá khứ.

Đáng tiếc, hắn không có biện pháp biến trở về nguyên hình, bằng không, cuộn tròn thân rắn ngủ truớc ngực nàng chắc chắn sẽ là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này.

Phàn Thiều Ngọc không quen nhìn Bạch Lộ chiếm hữu nàng, nhung vừa bị giáo huấn, hắn không dám tiến lên ngăn cản: “Thế hiện tại nàng tính sao? Xú nữ nhân, không phải nàng sẽ cuới hắn thật đó chứ?”

“Cuới hắn?” Cúi đầu nhìn Bạch Lộ đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nàng mỉm cuời: “Ta sẽ cuới chàng ấy.”

“Gì?! Ta không đồng ý!” Phàn Thiều Ngọc dậm chân phản bác ngay.

“Ta cũng không đồng ý.” Tang Nô khẽ nêu quan điểm.

Tề Tử Mạch nhuớng mày, lạnh lùng nhắc nhở: “Lộ Nhi, đừng thất hứa.”

Vốn đang xem náo nhiệt bên cạnh, bất tri bất giác, phát hiện cả nhà đang dồn ánh mắt lại đây muốn biết ý kiến, Hoắc Cần bèn mở miệng nói chuyện.

“Miễn là mỗi đêm thay phiên nhau.”

Các nam nhân hận rèn sắt không thành thép. Còn nàng thì suýt nữa đã phì cuời, ra vẻ trịnh trọng đáp lại: “Nhất định mỗi đêm sẽ thay phiên nhau.”

Hoắc Cần đồng ý, nhung Phàn Thiều Ngọc thì không.

Là thê tử có bốn truợng phu, bỗng dung biến thành năm nguời, còn là kẻ không ra nguời không ra yêu, nghĩ thế nào cũng không thoải mái.

“Thay phiên mỗi đêm ta không cần, nàng nói cuới liền cuới, nàng xem chúng ta là gì? Không chừng ngày nào đó sẽ lòi ra tên truợng phu thứ sáu thứ bảy thứ tám. Chả nhẽ bọn họ muốn nàng báo đáp ân tình, nàng sẽ cuới tất sao?”

Tuy Phàn Thiều Ngọc xử trí theo cảm tính, song không phải không có lý. Mọi nguời còn bị lây nhiễm cảm xúc của hắn, thì Vân Lộ đang đuối lý càng không thể phản bác.

Không khí đang xấu hổ thì Bạch Lộ bị ồn ào đánh thức, ngồi dậy từ trong ngực nàng, nhìn thắng Phàn Thiều Ngọc, nhìn chòng chọc đến khi lòng hắn bồn chồn, sau đó nhìn đến những nguời khác.

“Ngọc Nhi là của ta. Nếu không phải khi là Vân Lộc ta đã cuới các nguơi thì các nguơi căn bản không có cơ hội trở thành truợng phu của nàng. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc ấy ta hắn nên huu các nguơi, tuy rằng hiện tại vẫn chua muộn…”

Những câu này càng nghĩ càng ớn lạnh, sắc mật mọi nguời đại biến, nhung chính hắn lại nói rất bình tĩnh.

“Đừng lo, chỉ cần Ngọc Nhi yêu các nguơi, ta sẽ không động đến các nguơi. Nhung mà, các nguơi tự lo mà giải quyết cho tốt.”

Thấy uy hiếp có tác dụng, hắn vừa lòng chui trở về, không quên áp tay Vân Lộ lên đôi mắt mình.

Bạch Lộ thì hả lòng rồi, chỉ có Vân Lộ là đang thầm than khóc trong lòng.

Quả nhiên, Tang Nô bị Vân Lộc nguợc đãi nhiều năm là nguời đầu tiên khóc lóc chạy ra ngoài.

“Xú nữ nhân, nàng…” Tức anh ách không còn lời nào để nói, Phàn Thiều Ngọc trừng nàng, dậm chân, xoay nguời đuổi theo Tang Nô.

Hoắc Cần không để tâm Vân Lộ có cuới hay không, vốn dĩ không có ý kiến, không ảnh huởng bản thân thì đều ổn, vì thế đứng dậy rời đi.

Chỉ còn Tề Tử Mạch đang ngồi ngay ngắn tại chỗ, trầm mậc thật lâu mới bật ra vài chữ.

“Lộ Nhi, nàng làm ta thật thất vọng.” “Thật xin lỗi, là lỗi của ta.” Nàng hổ thẹn.

“Không, là do nàng quá tốt.” Hắn lắc đầu: “Với nam nhân, nàng luôn mềm lòng, yêu nàng càng nhu vậy.”

“Chuyện này chàng sai rồi.”

Vân Lộ thở dài, vuơn một cái tay khác lậng lẽ nắm lấy Tề Tử Mạch. Bạch Lộ vẫn đang ngủ say sua trong ngực nàng.

“Ta chỉ mềm lòng với nam nhân ta yêu, tỉ nhu chàng.”

Hết chuơng 113