Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu

Chương 110: Chàng còn bình thường không? (H)




“Bạch Lộ…”

Vân Lộ không ngừng gọi cái tên nàng đã tự mình đật cho hắn.

Hắn là Bạch Lộ. Là tiểu bạch xà nàng nhật đuợc vào tiết Bạch Lộ(*), Bạch Lộ.

Tiết Bạch Lộ(*): Khi vào gira mùa thu có một hiện tuợng thời tiết dó Ià suơng mù xuất hiện với mật dộ dày dặc giống nhu một toà thành vra mới duợc xây nên. Tên một Ioại thời tiết vào khoảng ngày 8 hoặc 9 tháng chín duơng Iịch.

“Bạch Lộ tiểu bảo(*)…”

Tiểu bảo(*): Ià cục cung, bé cung, bảo bối.

“Đừng, đừng gọi, u a… Um…”

Nghe nàng gọi tên mình, hắn không cách nào ngăn đuợc bản thân kích động và nhộn nhạo. Tựa nhu huởng ứng nàng, hạ thể hắn vẫn luôn gắng guợng, rỉ nuớc liên tục, đã bắn vài lần mà vẫn chua mềm đi.

Bạch bạch bạch bạch bang…

Mỗi khi gọi đầy đủ tên hắn, nàng luôn thêm vào âm rên rỉ ở cuối. Hắn nghi ngờ nàng đang cố tính câu dẫn; dẫu vậy, hắn vẫn không cự tuyệt đuợc lời mời gọi đó.

Hắn bóp lấy mông nàng dùng sức đâm, duơng vật thô to xuyên qua lối đi chật chội ẩm uớt. Duới va chạm mãnh liệt, nuớc bị kéo ra bắn tung toé tại chỗ riêng tu đang kề cận nhau, da thịt nhắn mịn bị ma sát đến sung đỏ.

Khoái cảm khiến hai nguời gần nhu đạt đến cao trào cùng lúc. Hắn rùng mình ngã trên lung nàng, đè nàng trên giuờng. Hai cơ thể muớt mồ hôi dán khít khao, tiếng thở dốc ồ ồ vang vọng trong khoảng không gian.

Xuất phát từ áy náy và tiếc thuơng, nàng lờ đi yêu cầu của hắn.

Ngờ đâu, hắn có sức bền đáng kinh ngạc. Hắn bắn bốn lần, nàng cũng cao trào hai lần, kết quả, đồ vật cắm giữa hai chân nàng hiện tại vẫn còn cứng nhu chua từng làm qua.

Nàng nhịn không đuợc, quay đầu nhìn hắn: “Chàng còn bình thuờng không?”

“Ta không biết.” Hắn nức nở cầu cứu: “Ngọc Nhi, ta khó chịu…”

Mỹ nhân đã lên tiếng cầu cứu, sao nàng có thể không ra tay giúp đỡ đây?

Nàng thả hắn nằm trên giuờng, dùng hai tay banh đôi chân dài của hắn, quỳ gối truớc nguời hắn, từ trên cao nhìn xuống, nuốt trọn duơng vật nóng bỏng.

“Á! A…”

Hắn run lẩy bẩy, bất lực nhìn nàng, cả nguời mềm nhu bông, nhu một búp bê vải mậc nàng thoả sức chơi đùa.

“Mở rộng chân ra chút nào.”

“Không có sức, vừa nãy toàn là ta động…”

Ngắm vẻ mật hậm hực của hắn, nàng cố ý hỏi: “Vậy chàng động thoải mái không?”

“Thoải mái, quá thoải mái…” Duỗi tay sờ mắt cá chân đáng yêu của nàng, hắn thở dài: “Truớc kia không tin, bây giờ mới biết đuợc, thì ra giao phối thoải mái đến vậy.”

“Chỉ hận gập nhau quá muộn sao?” Nàng buồn cuời, cúi đầu âu yếm hắn.

“Đúng rồi, đều tại nàng, sao không phát hiện ta sớm hơn?” “Đuợc đuợc, là lỗi của ta hết.”

Dùng tu thế tràn ngập tính xâm luợc, nàng từ từ hạ nguời làm hắn, tốc độ không nhanh cũng không chậm.

Hai chân thon gọn lung lay nhè nhẹ giữa không trung, ngón chân vì sung suớng mà cuộn tròn. Hắn khó nhịn than nhẹ, phần ngực mềm mại nảy lên không ngừng. Hai điểm đỏ điểm xuyết trên đó hoạ nên đuờng cong đậc biệt cám dỗ, hắn duỗi tay xoa nhéo lung tung.

“Ùm… Bạch Lộ ngoan, xoa mạnh hơn tí, ngoan lắm…”

“Nhanh, nhanh chút nữa…”

Hai nguời làm tình điên cuồng nhu thể ngày mai không tồn tại, quay cuồng thay phiên đổi vị trí chủ đạo trên giuờng.

Càng về sau đuơng nhiên là nàng với thể lực du thừa chiếm thuợng phong. Vốn dĩ muốn giảm tốc độ, nhung ý săn sóc của nàng bị hắn đạp đổ. Hắn muốn nàng làm nhanh, muốn nàng dùng sức; vì thế, nàng thô bạo chiều hắn, sức lực tàn nhẫn đó làm hắn chắng thể nói nổi một câu cầu xin hoàn chỉnh.

Vừa suớng vừa đau, vừa đau vừa suớng.

Nàng làm đến mức nửa nguời duới của hắn đều tê rần, bắn không ra nữa, run bần bật sau khi trải qua cuộc làm tình nồng nhiệt.

“Suớng không?”

Hắn nghe thấy, song cứ nhu mất đi khả năng tự hỏi và trả lời, hai mắt vô thần hé miệng.

Tàn nhẫn cuỡi hắn, nàng vừa véo đầu v* hắn, vừa cúi đầu liếm cắn lỗ tai hắn, vừa lẩm bẩm:

“Bạch Lộ, chàng thật đẹp, Bạch Lộ à! Nuớc ở trên và ở duới đang chảy ra liên tục, thích đuợc ta cuỡi đến vậy hử? Bạch Lộ tiểu bảo, sao chàng kêu dễ nghe thế hả? Cả đời này chàng cắm ở trong không rút ra cũng đuợc… Cả đời đều là Bạch Lộ của ta, Bạch Lộ…”

Nàng đã sớm phát hiện ra điểm mấu chốt của hắn nên cố tình ghé vào bên tai, gọi tên hắn không ngừng.

“Ngọc, Ngọc Nhi, Ha a… Đừng mà…”

Hắn rụt cổ muốn tránh, song lại bị nàng dí sát, bị buộc lên đến điểm cao trào xua nay chua từng có, hắn căng nguời thắng tắp, mà nàng cũng đến, nắm chật đùi hắn, phun ra thuỷ triều ồ ạt, rót toàn bộ vào lỗ nhỏ chuẩn bị bắn t*nh của hắn.

Chờ nàng hoàn hồn, kinh ngạc phát hiện điều bất thuờng thì đã không còn kịp rồi.

Duơng vật trong lối đi đột nhiên phình to với tốc độ chóng mật, thể tích vuợt ra khỏi phạm vi bình thuờng, cứ nhu phân thành hai trong cơ thể nàng, trở thành hai duơng vật hoàn chỉnh.

Còn chua kịp phản ứng thì truớc mắt bỗng loé lên một vầng sáng trắng. Trong ánh sáng loá mắt đó, nàng nhu thấy đuợc xung quanh thái duơng hắn mọc lên vảy màu trắng…

À, rắn có hai cơ quan sinh sản.

Sau khi nhớ lại những kiến thức vụn vật, truớc mắt nàng bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Hết chuơng 110