Thệ Bất Vi Phi

Chương 315: Đàn gảy tai trâu




EDITOR: DOCKE

Hắn nhìn nhìn ta, lại nói: “Nàng nhất định nghĩ rằng những dược nhân này là kiệt tác của ta. Để ta nói cho nàng biết, số dược nhân đó, ba mươi năm trước đã bắt đầu được chế tác. Chẳng qua vào thời điểm đó, bọn họ còn không dám công khai trắng trợn, số trẻ em mất tích hàng năm cũng không nhiều lắm, bởi vậy chưa từng gây chú ý cho quan phủ. Nhưng vài năm trước ta đến nơi đây, nắm giữ được phương pháp khống chế dược đồng (dược nhân là trẻ em). Sau khi ta dẫn đi đại bộ phận dược đồng, La Thành mới bắt đầu phái thuyền phái người lẻn vào Trung Nguyên, bắt cóc một số lượng lớn trẻ em, mưu toan chế tạo thật nhiều dược nhân, muốn cùng ta đánh một trận chiến…”   

Ta lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không mang dược nhân đi, La Thành cũng sẽ không chế tác thật nhiều dược nhân. Nếu ngươi không phụ bạc con gái người ta, La Thành sẽ không hận ngươi như vậy. Nói cho cùng, người khởi xướng, trước sau vẫn là ngươi…”

Tuyên Vương nhàn nhạt nói: “Bổn vương vì muốn đạt được mục đích của mình, đích thật đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhưng không còn cách nào, tính cách của bổn vương, chính là như thế…”

Dưới đáy lòng ta thầm mắng, trên đời này sao lại có người như vậy chứ. Thật sự là hạ trùng không nói lời băng lạnh, đàn không thể gảy tai trâu…

Quả thật là da trâu, thổi thế nào cũng thổi không kêu.

Ta quay đầu đi, quyết định giả câm giả điếc. Nếu cùng hắn nói hai ba câu cũng thấy phiền, vậy ta cũng không muốn nói thêm gì với hắn nữa.

Một lát sau, im hơi lặng tiếng, quả thật có một chiếc thuyền lớn được chèo đến. Trên thuyền lớn không có một bóng người. Nếu như không phải ta đã biết có dược nhân ở dưới đáy thuyền chèo lái, quả thật đã nghĩ đây là một con thuyền ma.

Tuyên Vương nắm lấy ta, phi thân nhảy lên thuyền. Hắn lại lấy cây sáo ra muốn thổi, ta vội ngăn hắn lại, nói: “Tiểu Phúc Tử còn chưa trở về mà…”

Tuyên Vương thở dài nói: “Khi nào thì nàng mới có thể quan tâm ta bằng một nửa Tiểu Phúc Tử, bổn vương có chết cũng cam lòng…”

Ta quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn nữa. Hắn lại nói: “Ta đã kêu dược nhân dẫn hắn về đây rồi.”

Hắn chỉ chỉ xa xa, thật sự có mấy dược nhân bay nhanh chạy vội tới. Trong đó có một đứa cầm trên tay một mảnh vải, vừa chạy vừa phất. Phía sau bọn họ, Tiểu Phúc Tử cũng chạy như bay. Dần dần, bọn họ đến gần. Ta nghĩ, mảnh vải đó sao mà quen quá vậy?

Nhìn xuống dưới thân, vạt váy dài của ta không biết từ khi nào đã rách mất một miếng, chẳng phải là mảnh vải trên tay dược nhân đấy chứ?

Ta cực kỳ tức giận, nhìn qua Tuyên Vương. Tuyên Vương khoát tay nói: “Đâu phải do ta kéo rách, ta nhặt được ở bờ cát thôi…”

Tiểu Phúc Tử chớp mắt một cái đã bay đến, vừa lên thuyền lập tức chạy đến xem ta, vội vàng hỏi: “Ngươi thế nào rồi? Ngươi không sao chứ?” Còn dùng ánh mắt như nhìn sắc lang mà liếc qua Tuyên Vương vài lần. Xem ra, trong lòng hắn nhất định đang nghĩ, là Tuyên Vương xé rách quần áo của ta.

Tuyên Vương khoai thai ngồi xuống bên một chiếc bàn vuông, nói: “Ta muốn đối với nàng thế nào, bây giờ còn dùng được sao?”

Ta không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề xấu hổ này nữa, trực tiếp hỏi Tiểu Phúc Tử: “Ngươi không sao chứ?”

Tiểu Phúc Tử ảo não nói: “Ta muốn trộm lấy một con thuyền, nhưng làm thế nào cũng không thúc đẩy nó đi được. Không hiểu vì sao lại bị người ta phát hiện. Đánh một hồi mới phá vây đi ra. Đang định chạy về chỗ cũ thì thấy mấy đứa nhỏ này vừa giơ mảnh vải áo của ngươi vừa chạy về phía trước, cho nên ta mới vội vàng chạy lại đây…”

Ta biết trong lòng hắn nhất định đã tưởng hay là ta bị Tuyên Vương làm cái gì rồi, trách cứ: “Cùng lắm thì cũng chỉ là một mảnh quần áo thôi mà, chẳng lẽ lúc ngươi hong khô quần áo cho ta không thấy rõ sao?”

Tiểu Phúc Tử mất tự nhiên, biện bạch: “Ta làm gì mà xem xét được nhiều như vậy…”

Ta nghĩ rằng, vẫn là Tiểu Phúc Tử thuần khiết, không giống Tuyên Vương sớm đã đánh giá hết mọi góc ngách trên người ta từ trên xuống dưới rồi, nếu không, hắn cũng sẽ không nhân cơ hội mà lấy được mảnh vải đó…

Đang lúc nói chuyện, thuyền cũng từ từ được thúc đẩy, mắt thấy sẽ rời xa Hắc Vụ Đảo. Nhưng một phen kinh thiên động địa này đã sớm làm kinh động đến người của Hắc Vụ Đảo, đặc biệt là La Thành. Chẳng lẽ hắn không đuổi theo sao?

Không đợi ta mở miệng hỏi, Tuyên Vương lạnh lùng nói: “Ta đã dẫn tới đây toàn bộ dược nhân của hắn, hắn làm cách nào đuổi theo chúng ta được?”

Ta nghĩ rằng, không phải chứ? Hắn dấu bọn chúng ở đâu?

Tuyên Vương nói: “Bọn chúng ở ngay trong khoang thuyền.”

Ta nhìn nhìn con thuyền này. Tuy rằng rất lớn nhưng nếu có nhiều dược nhân như vậy đứng trong khoang thuyền, chẳng lẽ có thể đứng hết được sao? Hơn nữa, còn phải chèo thuyền, làm sao được?

Ta hỏi: “Rốt cuộc ngươi dẫn đi bao nhiêu dược nhân?”

Hắn nói: “Không nhiều lắm, khoảng hai ba trăm mà thôi. Từ lần trước ta đã dẫn đi một đám dược nhân, La Thành có thể thành công chế tạo ra, cũng chỉ có hai ba trăm dược nhân mà thôi…”

Ta nghe hắn nói xong, nhíu mày hỏi: “Theo như ngươi nói, chế tác dược nhân cũng có thất bại?”

Hắn gật gật đầu, lạnh nhạt nói: “Trong bốn năm, chẳng qua cũng chỉ thành công được một mà thôi. Những đứa không thành công, thật ra lại là thức ăn cho cá vô cùng tốt…”

Hóa ra, lão thật sự dùng những dược đồng đã chết để cho cá ăn. Xem ra, đảo chủ La Thành này đích xác không phải thứ tốt. Chuyện thương thiên hại lý như vậy mà lão cũng có thể làm được.

Thân hình Tiểu Phúc Tử nhoáng lên một cái, bay đến khoang thuyền. Qua thật lâu sau, sắc mặt âm trầm xoay người trở về, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tuyên Vương một cái. Tuyên Vương làm như không thấy, chỉ như đang nói một chuyện rất bình thường: “Số dược nhân đó, vốn chỉ là một công cụ. Đặt để như thế nào, bọn chúng đều không biết không cảm. Ngươi cần gì phải tức giận bất bình như thế?”

Ta nhìn bọn hắn, một người đang nổi giận đùng đùng, một kẻ sắc mặt bình tĩnh, không khỏi nảy sinh hiếu kỳ, cũng muốn đến khoang thuyền xem thử. Tiểu Phúc Tử ngăn ta lại, nói: “Đừng đi xem…”

Thần sắc trên mặt hắn vừa ghê tởm vừa chán ghét, càng khiến ta cảm thấy sinh nghi, miễn cưỡng cười nói: “Tiểu Phúc Tử, ngươi còn không biết ta sao, lá gan của ta thật sự rất lớn đó.”

Tuyên Vương thấy ta muốn đi xem liền đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Nàng đi, chỉ khiến càng hận ta hơn, tưởng ta làm cho bọn chúng thành ra như thế. Chỉ có điều, bổn vương luôn luôn không muốn vi phạm ý tứ của nàng. Nếu nàng muốn đi xem, vậy thì để bổn vương đưa nàng đi!”

Mở cửa ra, Tuyên Vương không biết đã sờ vào cơ quan chỗ nào, trong khoang thuyền bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng. Ta nhìn thấy vô số thân hình nho nhỏ chồng chất lên nhau giống như củi trong kho, còn bừa bãi lộn xộn hơn cả mấy bó củi nữa. Có người dựng thẳng, có người nằm ngang, có đống có bó. Nếu nói bọn chúng là củi, lại thường thường chớp chớp mắt, đảo đảo con ngươi. Ta nhìn thấy, trong lòng bỗng dâng lên bi thương vô tận. Thế này, vẫn còn là người sao?

Chúng, chẳng qua chỉ là những vật phẩm mặc cho người ta tùy ý đặt để mà thôi.

Ta nhớ tới, nếu hai đứa con của ta cũng bị đối xử như thế này, ta sẽ thế nào? Ta nhất định sẽ đau lòng thấu xương. Đây chính là kiệt tác của Tuyên Vương cùng cái tên La Thành kia. Quả thật là không thể tha thứ.