Thệ Bất Vi Phi

Chương 270: Phủ thanh hà




EDITOR: DOCKE

Tư Đồ nói: “Chúng ta ở phủ Thanh Hà đã phát hiện một việc rất lạ. Nhi đồng tám, chín tuổi ở đó thường xuyên mất tích. Trong vòng ba tháng, số nạn nhân mất tích đã lên đến hàng trăm người. Sau khi mất tích, thường là không thể tìm lại được. Bởi vậy, ta đã ở đó mai phục mười ngày qua, vất vả lắm mới có được manh mối. Đang chuẩn bị dựa theo manh mối này để tiếp tục truy tìm, nhưng ai ngờ, vị Phúc đại gia này lại lấy cớ muốn cùng ta luận võ, dám cản đường ta. Ta cùng hắn đánh nhau ba ngày ba đêm, đám người kia sớm đã không biết tung tích…”  

Ta nhíu nhíu đầu mày, hỏi Tiểu Phúc Tử: “Chuyện này, lại xuất hiện ở Thanh Hà phủ sao?”

Tiểu Phúc Tử lo lắng gật gật đầu.

Tư Đồ cả kinh hỏi: “Các ngươi đã biết rồi sao?”

Ta gật gật đầu, nói: “Tư Đồ, thật ra chuyện này, hai năm sau khi Thiên Bảo nữ vương chiến bại được người cứu đi đã bắt đầu xuất hiện. Lúc ấy, ta đang hoài thai hoàng nhi nên nhờ Tiểu Phúc Tử ra mặt điều tra chuyện này. Hắn cũng giống ngươi, vào thời điểm nhóm người đó đang chuẩn bị dẫn mấy đứa trẻ đi liền vọt ra, chuẩn bị bắt hết cả bọn. Ai có thể ngờ được, đám người kia lại tung ra phấn độc. Chẳng những độc chết chính mình, mà ngay cả đám con nít cũng không buông tha.”

Tư Đồ nói: “Vì sao ta lại không biết gì hết?”

Ta cười nói: “Tư Đồ, lúc ấy ngươi luôn theo bên cạnh ta. Suốt ngày khẩn trương lo cho sức khỏe của ta, suốt ngày tất bận chuyện an thai cho ta. Người không biết chuyện còn tưởng rằng là ngươi đang mang thai nữa đó. Thấy ngươi bận rộn như vậy, ta cũng không nói cho ngươi biết làm gì…”

Tư Đồ thương tâm không thôi, bi phẫn nói: “Nếu đã biết, sao thấy ta đi truy tìm lại không thèm nhắc nhở ta?” Nói xong, vì để bình tĩnh lại tâm tình đang bi thương của mình, nàng lại niệm một câu ‘A di đà phật’.

Tiểu Phúc Tử lại càng đắc ý. Khuôn mặt bình thường như ngọc thạch giờ hiện ra ý cười, một chút phong độ nhà sư cũng không có. Hắn nói: “Nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không làm theo ý mình sao? Ta quá hiểu ngươi mà. Nếu như ta ra mặt, muốn ngươi không làm chuyện gì thì ngươi lại nhất định muốn làm chuyện đó. Còn không bằng cùng ngươi đánh nhau một trận rồi nói sau… A di đà phật…”

Hai người thật là có điểm giống cao tăng đắc đạo, thần thái rất có vẻ thanh tĩnh vô vi.

Niệm xong câu ‘A di đà phật’, hai người lại như gà chọi, trợn mắt nhìn nhau.

Ta nghĩ, bọn họ thật đúng là đã cô phụ tấm lòng tốt của đại sư rồi.

Liền không thèm để ý đến bọn hắn, nói: “Các ngươi có nghe nói, gần đây hoàng thượng mới thu nhận hai mươi mỹ nữ không?”

Tiểu Phúc Tử vội hợp thành chữ thập, nói: “A di đà phật, tại hạ không thể gần nữ sắc…”

Tư Đồ không cam lòng yếu thế, nói: “A di đà phật, tại hạ chính là nữ nhân, cũng không gần nữ sắc…”

Cái này… đến phiên ta trợn mắt trừng bọn họ…

Hai người lúc này mới tủm tỉm cười: “Có phải muốn hỏi đến tung tích của vị Trầm Ngư kia hay không?”

Ta nhàn nhạt nói: “Thế nào, các ngươi biết nàng ta ở đâu sao?”

Tiểu Phúc Tử lại không trả lời, hợp thành chữ thập, nói: “A di đà phật. Tại hạ mặc dù không gần nữ sắc, nhưng nhìn thấy dung nhan của Trầm Ngư kia cũng cảm thấy hoa mắt không thôi. So với Mẫu Phượng Thấm năm đó, nàng còn hơn hẳn về phần nhu tình mềm mại như nước. Toàn thân mềm mại như làn mưa xuân vậy. Cũng khó trách hoàng thượng lại muốn đem nàng dấu đi, không cho hoàng hậu nương nương nhìn thấy…”

Khuôn mặt ngọc thạch của hắn chững chạc đàng hoàng, làm như đứng trước mặt hắn không phải là hoàng hậu nương nương ta…

Tư Đồ không ngờ lại hùa theo lời nói của hắn: “Đúng vậy, tuy ta là nữ nhân, nhưng nhìn thấy nàng ta cũng cảm giác sâu sắc, tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều ao ước, nếu có thể xinh đẹp giống như nàng ta thì dù có phải nhảy cầu cũng không tiếc…”

Ta nhàn nhạt nói: “Các ngươi đều rõ ràng đến thế sao? Hay là, vị Trầm Ngư này đang ở chung với các ngươi?”

Khuôn mặt ngọc thạch của Tiểu Phúc Tử lộ ra một chút xấu hổ, liên tục lắc đầu, nói: “Sao có thể thế được. Hai người chúng ta, dù thế nào cũng không có khả năng ở chung một chỗ với nàng ta được…”

Ta thấy Tư Đồ dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái liếc mắt nhìn hắn một cái, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Hóa ra, hoàng thượng đem nàng ta dấu ở nơi này…” Trí tuệ của Hoàng thượng càng ngày càng thấp nha. Thủ đoạn ta đã từng dùng, vậy mà anh lại vận dụng với Tiểu Phúc Tử…

Tiểu Phúc Tử căm giận nói: “Các ngươi thật đúng là tâm có linh tê. Hai người đều dùng loại phương pháp hạ lưu này…”

Ta nói: “Vậy thì, sau khi Trầm Ngư bị ngươi đuổi ra khỏi cửa, lại bị hoàng thượng đem giấu ở đâu rồi?”

Tiểu Phúc Tử lạnh lùng thốt: “Ta làm sao biết được? Hắn vô duyên vô cớ chỉ hôn, ta đương nhiên không chịu. Gần như cả tháng trời chưa về phủ. Sau khi trở về thì nữ nhân kia đã không thấy tăm hơi. Ta thấy là, chính hắn lấy dùng rồi…”

Nói xong, dùng ánh mắt rõ ràng là muốn châm ngòi ly gián mà liếc nhìn ta một cái.

Tư Đồ niệm một câu ‘A di đà phật’: “Không đâu, theo ta được biết. Trầm Ngư này, sau đó bị đưa đến phủ Tuyên Vương. Tuyên Vương ngược lại cũng không hề miệt thị nàng, để nàng làm trắc phi của mình…”

Ta không khỏi ngạc nhiên, nói: “Không phải Tuyên Vương ở bên ngoài tìm tiên thăm bạn, chưa về phủ hay sao?”

Nàng nói: “Nghe nói Tuyên Vương đã về phủ rồi, nhưng suốt ngày đóng cửa không ra khỏi phủ, cách ly mọi người.”

Ta lo nghĩ, không khỏi đi lên, nói: “Thật đúng là phải đi xem vị Trầm Ngư kia, xem nàng chim sa cá lặn đến mức nào.”

Vừa nghe ta nói như vậy, hai người kia đồng thanh niệm một câu ‘A di đà phật’.

———- *** ———-

Trầm Ngư ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt chim sa cá lặn của mình trong gương. Nàng không thể tưởng được bản thân lại muốn ở bên cạnh hắn. Nàng nhận thấy được vẻ lành lạnh cùng hàn ý trong mắt hắn nhưng nàng lại không thèm để ý. Chẳng qua chỉ nghĩ, giống như nhiều năm qua vẫn luôn nghĩ, điều mà nàng mong muốn chỉ là được ở bên cạnh hắn mà thôi. Bất luận hắn đưa đẩy nàng đến đâu, trước đưa đến Tây Sở, sau lại trở về Đại Tề.

Nàng thấy được vẻ ấm áp cực kỳ tao nhã của hoàng đế Đại Tề, khí độ đó khiến cho hàng vạn hàng nghìn nữ nhân mê muội. Nhưng nàng biết, hoàng đế Đại Tề vĩnh viễn là một vầng thái dương trên bầu trời cao vời vợi, xa xôi không thể thành. Đơn giản là, bên người hoàng thượng đã có một ánh trăng vĩnh viễn. Nàng lại không thèm để ý chút nào, nam nhân đứng trên đỉnh quyền lực đó vốn không phải là người nàng mơ tưởng. Nàng mơ tưởng, chẳng qua chỉ là được ở bên cạnh hắn mà thôi.

Tiếng cửa phòng vang lên, nàng thấy hắn đã đến. Gương mặt lạnh lùng, tay trái cầm quạt xếp. Đối với nàng, biểu tình lạnh nhạt như cành liễu mảnh. Nàng nghĩ, cuộc đời của hắn có từng mỉm cười chưa nhỉ? Có từng vui vẻ chưa? Phủ Tuyên Vương quạnh quẽ tịch mịch, nhưng nghe bọn hạ nhân nói, nơi này cũng từng là một nơi vô cùng náo nhiệt, là nơi các quan to triều đình thường xuyên ghé thăm. Hiện giờ, Tuyên Vương chỉ lo tìm tiên thăm bạn, nhưng trước kia, hắn vốn hùng tâm vạn trượng.