Thệ Bất Vi Phi

Chương 258: Ân oán




EDITOR: DOCKE

Bên trong quân doanh Đại Tề, Tề Thụy Lâm lắng nghe mỗi tướng lãnh đề xuất hướng đi của đại quân Tây Sở cùng Đại Lương. Còn ta, cũng được cho phép ngồi bên cạnh anh. Thân phận của ta tuy rằng cao quý nhưng vì nam tôn nữ ti* (nam trọng nữ khinh, một quan niệm phong kiến lạc hậu cho đàn ông là đáng trọng, đàn bà là đáng khinh), các tướng sĩ nhìn ta với ánh mắt hoàn toàn khác biệt. Đặc biệt là sau khi nghe lời đồn đãi về hồng nhan họa thủy, ánh mắt nhìn ta luôn lóe ra những tia ngờ vực vô căn cứ. Thậm chí còn có người nghĩ rằng, vị này mà là hồng nhan họa thủy sao, không giống lắm a…  

Nhưng sau khi kế lương thực dần dần phát huy hiệu quả, làm cho đại quân Tây Sở và Đại Lương nảy sinh mâu thuẫn, nghi kỵ, bọn họ nhìn ta cũng khác đi một chút. Chẳng những không còn đoán non đoán già xem ta có phải là hồng nhan họa thủy hay không, mà còn tiến thêm một bước, là hồng nhan họa thủy đầy ma lực…

Đương nhiên trong lòng bọn họ, khẳng định là có chút sợ hãi. Bằng không, vì sao ngay cả ánh mắt cũng không dám liếc nhìn ta một cái.

Tề Thụy Lâm nói: “Hiện giờ xem ra, mâu thuẫn giữa quân đội Tây Sở cùng Đại Lương hết sức căng thẳng. Chỉ cần bọn họ tiến vào trong trận mai phục của chúng ta, tất cả có thể kết thúc được rồi!”

Một tướng quân họ Chu gật gật đầu, nói: “Hoàng thượng, xem ra mưu kế này của hoàng thượng phi thường hữu hiệu. Chỉ cần một đống lương thực là có thể làm cho bọn họ thiếu chút nữa đã đánh nhau rồi. Chưa khai chiến mà đã bắt đầu đấu tranh nội bộ. Về sau, bọn họ khẳng định chẳng những không thèm hỗ trợ nhau mà còn đánh phá lẫn nhau nữa. Điều này đối với Đại Tề chúng ta, là phi thường có lợi!”

Tề Thụy Lâm nhìn ta nói: “Kế sách này là do hoàng hậu nghĩ ra. Cho dù để lại cho Tây Sở và Đại Lương một chút lương thực, không đến mức rút quân, nhưng lại có năng lực làm cho bọn họ đấu đá lẫn nhau, khiến cho cuối cùng chúng ta cũng bố trí xong một trận võng rộng lớn, một lưới bắt hết bọn họ!”

Chu tướng quân kính cẩn nói: “Hoàng hậu nương nương thông minh tuyệt thế, có thể nghĩ ra biện pháp như vậy. Nhưng vi thần còn có nghi vấn. Đối phương ước chừng có gần năm mươi vạn quân, còn bên ta, cùng lắm cũng chỉ có hơn hai mươi vạn quân, làm sao có thể bao vây bọn họ được?”

Ta biết, nói không chừng, trong lòng hắn đang muốn nói, mưu kế của đàn bà thì có gì đáng tin. Quân số chênh lệch quá xa như vậy, có thể bao vây bọn họ được ư, đánh chết ta cũng không tin.

Ta chậm rãi mở miệng, nói: “Chu tướng quân, vậy ra ngươi không biết rằng, hai con vật hung mãnh khác loài bị nhốt cùng một chỗ, sẽ cắn xé lẫn nhau hay sao? Nếu có lợi ích đặt ở trước mắt, bọn họ làm sao lại không vì lợi ích đó mà đấu đá?”

Tề Thụy Lâm gật gật đầu, nói: “Chu tướng quân, trẫm sai khanh an bài tất cả ở Quỷ Phong Cốc, vậy đã an bài xong cả chưa?”

Chu tướng quân gật gật đầu, lại nói: “Thật sự, chỉ cần ở trước sơn động đặt một tấm bia đá khắc hai chữ ‘Thần cung’, là có thể làm cho hai quân bọn họ chém giết lẫn nhau hay sao?”

Ta gật gật đầu, nói: “Chu tướng quân, đến lúc đó, bọn họ có lẽ không phải vì ‘Thần cung’ mà đánh nhau, mà đánh nhau vì lợi ích ân oán lâu ngày tích tụ. Đến lúc đó, chỉ cần các ngươi bảo vệ chờ hai bên xuất động, có thể đem bọn họ một lưới bắt hết!”

Chu tướng quân lại dùng biểu tình như nhìn thấy ma quỷ, liếc mắt nhìn ta một cái. Nói không chừng trong lòng đang hạ quyết tâm, đời này phải bảo vệ hoàng thượng đáng yêu dễ thân khả kính của hắn không bị ma quỷ khống chế.

Hắn khom người nói: “Cẩn tôn ý chỉ của hoàng hậu nương nương. Tại hạ xin phép lui ra an bài, nhất định sẽ làm một tấm bia đá thật đẹp!”

Ta nói: “Không cần phải làm cho thật đẹp mắt, nhưng nhất định phải có vẻ cổ kính lâu đời, không thể để cho người ta nhận ra là mới được khắc làm. Có thể dùng lưu hoàng đốt một chút…”

Chu tướng quân lĩnh mệnh mà đi.

Tề Thụy Lâm nói: “Huyền thoại về Thần cung không ngừng lưu truyền trong quốc thổ Đại Tề mà ngay cả Tây Sở và Đại Lương cũng có nghe đến. Hàng năm, không biết đã phái bao nhiêu mật thám đến Đại Tề để tìm hiểu. Nhưng bọn hắn tuyệt không thể tưởng được. Thần cung thật ra lại chỉ là một gian phòng bé nhỏ như vậy. Ở trong lòng bọn họ,  Thần cung tất phải chứa đầy tài bảo phú khả địch quốc, vô số bí kíp võ công cùng binh khí. Bọn họ thấy được tấm bia đá này, mặc kệ thật giả, đều sẽ vào xem. Đến lúc đó, mâu thuẫn nhất định sẽ phát sinh!”

Ta nói: “Đúng vậy. Quan hệ giữa hai quân bọn họ, hiện giờ chỉ cần một va chạm nhỏ là có thể bùng phát, chỉ cần một ngòi nổ, lập tức sẽ tranh đấu không ngớt. Còn chúng ta, chỉ cần thích hợp thêm gió đốt lửa là được…” Ta thoáng dừng rồi nói tiếp: “Thật ra, phương pháp này có một người đã sớm dùng qua, hoàng thượng nhất định vẫn còn nhớ rất rõ?”

Khuôn mặt Tề Thụy Lâm bỗng nhiên lại treo lên sắc lạnh, nói: “Đáng tiếc, nàng ấy dùng sai chỗ rồi, lại dùng trên người trẫm…”

Ta nói: “Mẫu Phượng Thấm cũng được cho là một nữ nhân cực kỳ thông minh. Nàng ấy nghĩ cách muốn vây khốn chúng ta trong tiểu sơn cốc ở Tây Sở, chúng ta liền dùng nó để vây khốn liên quân Tây Sở cùng Đại Lương trên vân cốc này, một lưới bắt hết. Coi như nàng ấy cũng có công lao với Đại Tề đi!”

Tề Thụy Lâm nhàn nhạt nói: “Cho dù có thể đem quân đội Tây Sở cùng Đại Lương một lưới bắt hết, nhưng đây cũng không phải là công lao của nàng ấy đâu.” Anh quay đầu về phía ta, thần sắc bỗng nhiên tràn ngập cảm tình, nói tiếp: “Như nhi, nếu không phải là nàng, trẫm làm sao có thể thoát khỏi tai họa ở Đại Tề, chuyển bại thành thắng?”

Ta nói: “Hoàng thượng, những lời này không cần phải nói nữa. Mưu kế này tuy rằng chỉ thuận thế mà làm, nhưng khu Tây Nam Đại Tề đất cằn ngàn dặm, cho dù thủ thắng thì sau này cũng còn vô số hậu quả phải giải quyết. Thiếp chỉ hy vọng dân chúng Đại Tề sớm ngày vượt qua cửa ải khó khăn này, đồng thời cũng tẩy rửa danh hào hồng nhan họa thủy của thần thiếp!”

Tề Thụy Lâm nhíu mày nói: “Như nhi, trẫm cho phép nàng lộ diện trước mặt các tướng sĩ, là muốn cho bọn họ hiểu biết thêm về nàng. Nhưng sao trẫm cứ cảm thấy như, lại tạo ra hiệu quả tương phản vậy nhỉ?”

Ta đáp: “Hoàng thượng, như vậy không tốt lắm. Điều này chẳng phải càng khiến cho các tướng sĩ đổ dồn lo lắng cho hoàng thượng, vì không muốn kẻ hồng nhan họa thủy thiếp đây khống chế hoàng thượng, hại nước hại dân sao. Theo thiếp thấy, các tướng sĩ về sau sẽ đánh tỉnh tinh thần cảnh giác cao độ để phòng bị thiếp!”

Tề Thụy Lâm nói: “Như nhi, trẫm thật không hiểu nàng, vì sao ngược lại nàng còn vui vẻ chịu đựng như vậy? Những lời đồn đãi kiểu này lan truyền, trẫm cảm thấy rất có lỗi với nàng. Để nàng xuất hiện trước mặt tướng sĩ, chỉ muốn để bọn họ hiểu biết nàng một chút, phá vỡ những hiểu lầm đối với nàng. Nàng ngược lại còn làm cho trong lòng bọn họ sợ hãi sâu sắc. Nàng xem xem, bọn họ hiện giờ nhìn thấy nàng, giống như nhìn thấy… lão cha nàng vậy…”

Ta nghĩ, sao anh không nói thẳng ra là như thấy quỷ luôn đi, chẳng phải tốt hơn sao?

Ta nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng, cả đời thần thiếp vừa không muốn cầm quyền lại không muốn ủng thế. Cùng chàng lập gia đình cũng là vì tạo hóa trêu người.  Để bọn họ bảo trì sự sợ hãi đối với thiếp cũng không có gì không tốt. Bọn họ sẽ càng ủng hộ chàng và hoàng quyền của chàng hơn. Từ nay về sau, không có ngoại thích chuyên quyền. Đương nhiên, thần thiếp cũng chẳng có cái gì là ngoại thích. Chỉ có bọn họ ủng hộ chàng và hoàng quyền của chàng, Đại Tề mới có thể tiến lên con đường hưng thịnh, khiến cho những tấm lòng đã bị Bá Văn Đế giả làm cho suy sụp lại tụ lại lên. Đại Tề của chàng có lẽ sẽ như mong ước của chàng, xưng bá thiên hạ!”

Tề Thụy Lâm ngăn không nổi kích động, ôm trầm lấy ta, nói: “Trẫm quả là vô cùng may mắn, mới có thể lấy được nàng. Như nhi, trẫm nếu có điều gì có lỗi với nàng, liền như chiếc chén này…”

“Choang” một tiếng, quang vỡ một cái chén. Còn từ trên đỉnh đầu nhìn xuống ta, trông cậy sẽ làm ta cảm động một phen…

Ta đau lòng nhìn cái chén bị ném xuống đất vỡ thành bảy tám cánh hoa, kêu to: “Hoàng thượng, đây chính là chén Cửu Long mà thiếp vất vả lắm mới đòi được từ tay mẫu hậu, giá trị ngàn vạn a. Chàng có lộn không vậy, cứ thế mà ném bể?”

Ngẫm lại, bộ ta muốn lấy món đồ gì ở chỗ mẫu hậu dễ dàng lắm sao? Nếu không phải nhờ có mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta hiện giờ, bà sẽ cho ta sao? Nếu không phải ta muốn thừa dịp quan hệ giữa mẫu hậu và ta hiện giờ rất tốt đẹp liền cướp đoạt một chút của cải của bà, chén Cửu Long này làm sao dễ dàng vào tay ta được? Đây chính là cả một quá trình, tiêu tốn không ít trí tuệ cùng đánh giá thân tình, mới lấy được từ chỗ mẫu hậu. Vốn định chiếm dùng làm của riêng, nhưng hôm nay mới lấy ra khoe khoang một chút, đã bị Tề Thụy Lâm đập vỡ tan tành!

Lời thổ lộ của Tề Thụy Lâm vừa rồi cứ như đàn gảy tai trâu. Thấy ta đau lòng nhìn cái chén, anh thì thào nói: “Như nhi, nàng chỉ vì như vậy mà mất hứng sao?”

Lúc này ta mới nhìn sắc mặt anh, cũng có vài phần xấu hổ, nói: “Hoàng thượng, tha thứ cho thiếp, bệnh tham tiền của thiếp tái phát rồi!”

Tề Thụy Lâm dở khóc dở cười, đành phải nói: “Như nhi, hay là, trẫm giúp nàng tìm cái khác?”

Ta gật đầu. Thật ra, trong lòng đang nghĩ: Việc làm của ta phen này, kỳ thật là bởi vì lười biếng hơn người mà thôi, không muốn cả đời phải lục đục với nhau quá mức thương thần. Cả đời này, ta chỉ muốn được bình an vượt qua, không còn muốn tranh quyền đoạt lợi nữa. Như vậy, bày ra một tư thái cao cao không thể tiếp cận có phải sẽ có thể tốn ít tâm tư hơn rất nhiều không? Một đời này, để cho Tề Thụy Lâm đi gánh vác tránh nhiệm lục đục đối ngoại, ta cũng nên hưởng chút phúc thôi. Nói như vậy nghe có vẻ là đạo lý gì lớn lắm, đơn giản chỉ là vì lười nhác. Bằng không, danh hào hồng nhan họa thủy vừa mới bài trừ, lại gắn thêm cho ta cái mác thiên chi kiêu nữ* (con gái cưng của trời), mọi chuyện đều tìm ta báo cáo xin chỉ thị, chẳng phải sẽ phiền chết ta sao. Ta cũng không muốn làm nữ vương sau màn gì gì đó đâu…