Thệ Bất Vi Phi

Chương 222: Chiến báo




EDIT: DOCKE

Từ tiền tuyến lại truyền về chiến báo, lúc đó ta cũng ngồi bên cạnh Thiên Bảo công chúa. Quyền Thân Vương lại thắng một trận. Sắc mặt của Thiên Bảo công chúa trầm hẳn xuống. Ta nghĩ, Thiên Bảo công chúa quả thật là một công dân tốt tương lai của Đại Tề, cùng vui cùng buồn với tương lai đất nước. Ta cũng điều chỉnh sắc mặt trầm xuống, bỏ nửa miếng điểm tâm đang ăn dở xuống đĩa, thở dài một tiếng…  

Thiên Bảo công chúa an ủi: “Muội muội, muội đừng sợ. Chẳng qua chỉ thua có một trận thôi mà…”

Ta nhíu mày thở dài: “Tỷ tỷ, không phải muội lo lắng cho mình. Đương nhiên, cũng có lo lắng chút xíu nhưng muội lo lắng nhất, chính là tỷ tỷ đó. Muội chỉ sợ, ngộ nhỡ trận chiến này thái tử thua, vậy thì rất có khả năng sẽ bất lợi cho tỷ…”

Thiên Bảo công chúa cười lạnh: “Quyền hoàng thúc tuy rằng quyền to thế mạnh nhưng vẫn không đáng ta phải lo lắng đâu…”

Ta nói: “Muội biết tỷ tỷ có tài kỳ vĩ, tất nhiên sẽ không để tâm đến Quyền hoàng thúc. Nhưng mà, nếu như trận chiến này, thái tử thật sự bị thua, vậy thì chẳng những chuyện thông gia không thể nhắc lại mà e rằng sau này, công chúa còn có thể bị Quyền thân vương ám toán. Tỷ ngẫm lại mà xem. Tỷ tỷ, ngay cả việc hôn nhân của tỷ mà ông ta cũng có thể âm thầm ngáng chân ngáng cẳng. Vậy thì sau khi giành được thắng lợi trong trận chiến này, về sau quyền thế của ông ta trong triều đình sẽ càng thêm lớn mạnh. Bởi vì chuyện này, hai người đã chất chứa oán hận càng sâu. Quyền thân vương không thể không biết điều ấy. Đến lúc đó tại Đại Lương quốc, e rằng tỷ tỷ sẽ dần dần bị cướp đoạt quyền lực, trở thành một vị công chúa hữu danh vô thực. Đương nhiên, đó chỉ là chuyện sau này mà thôi. Sợ là sợ, nếu như trận chiến này Quyền Thân Vương thắng, ông ta coi đây là uy hiếp, làm cho con gái của ông ta trở thành công chúa chân chính, gả đến Đại Tề. Vậy thì có thể…”

Thiên Bảo công chúa biết, những gì ta vừa nói đều là sự thật. Sau một trận chiến, cả hai bên đều cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Mà lúc này, biện pháp thích hợp nhất chính là thông hôn. Kỳ thật, có đôi khi, quan hệ quốc tế tựa như gương mặt của con nít vậy, lúc nắng lúc mưa. Nếu có sấm chớp, đương nhiên mặt trời phải ra mặt trung hòa. Huống chi, trận chiến không lớn không nhỏ này, nguyên nhân gây ra vốn là vì chuyện thông gia, như vậy dùng thông gia để kết thúc chẳng phải là kết quả tốt nhất hay sao?

Thiên Bảo công chúa đối với bản thân luôn tràn ngập tin tưởng. Nàng lúc này, không nghĩ tới thù nước hận nhà, chết vô số các tướng sĩ mà chỉ mong muốn được thông gia với thái tử Tề Quốc, hoàn thành đại nghiệp, chiếm lấy địa vị vô thượng của nàng mà thôi. Cho nên, nàng đương nhiên không muốn cuộc hôn nhân vốn là của mình lại bị Quyền Thân Vương đoạt mất.

Ta thấy ánh mắt nàng càng hiện rõ vẻ độc ác liền không nói thêm gì nữa, chẳng qua chỉ làm như lo lắng nói: “Tỷ tỷ, muội muội cũng mệt rồi, xin cho phép muội muội được lui xuống nghỉ ngơi…”

Sắc mặt của ta tái nhợt, yếu ớt vô lực, làm cho người ta nhìn thấy mà thương cảm. Tư Đồ ở một bên, vội lại đỡ ta. Ta vịn vào nàng mà đi ra ngoài cửa.

Lúc này, có thể tưởng tượng được, sắc mặt công chúa khẳng định là rất âm u, băng sương đầy mặt. Ta nghe thấy tiếng nàng bóp tay vịn của chiếc ghế dựa. Nếu như tay của nàng mà đặt trên cổ người ta, thì chiếc cổ này có phải cũng sẽ giống như chiếc ghế kia, bị bóp đến dập nát luôn không? Ta không tự chủ được, sờ sờ lên cổ mình. Cảm nhận sâu sắc, không thể để cho cái cổ thân yêu của mình phải rơi vào hoàn cảnh đó được…

Nhưng vài ngày trước, Tiểu Phúc Tử lơ đãng nói cho ta biết. ‘Hoàn cảnh hiện tại của ngươi, giống như gà con bị xách cổ vậy. Người ta có thể bóp chết ngươi bất cứ lúc nào. Vậy mà gà con ngươi lại còn thường xuyên âm thầm đánh lén người ta nữa chứ…”

Mười ngày sau, không thể ngờ được, ngày đó lại đến nhanh như vậy, tin tức thắng lợi truyền đến. Đương nhiên không phải Đại Lương thắng trận. Quân đội Đại Tề lấy năm vạn quân đại thắng mười vạn đại quân của Đại Lương. Thân binh của Quyền thân vương bị hủy diệt toàn quân. Quyền thân vương cùng hơn mươi tên cận thân thị vệ trốn thoát trở về…

Tình hình cụ thể như thế nào, ta cũng không rõ. Ta cũng không đến hỏi Thiên Bảo công chúa, bởi vì ta biết, cho dù ta không hỏi, Thiên Bảo công chúa cũng sẽ bu lu ba loa gọi ta đến kể cho ta nghe mà thôi…

Quả nhiên, lúc ta đang ở trong sân, còn chưa kịp nhìn thấy lão bà bà thường hay nhặt đá lên bắt nó biến thành bột phấn thì đã nghe thấy có người gọi ta về…

Ta lại nghe thấy tiếng Thiên Bảo công chúa cười ha ha vang dội. Nghĩ rằng, nữ tử này cũng thật hào sảng, sánh ngang với các nữ đồng chí liệt sĩ cách mạng. Nghe xong tiếng cười của nàng, quả thật cũng cảm thấy tâm tình vui hẳn lên. Tiếng cười của nàng giống như chuông bạc ngân vang: giòn nhẹ, vang dội. Ta lại khôi phục vẻ mặt mờ mịt không hiểu, đi vào trong sảnh. Tất nhiên lại là tiếng gọi cực kỳ thân thiết: “Muội muội, lại đây lại đây, lại đây ngồi đi…”

Tự nhiên toàn thân ta đều nổi mấy tầng da gà…

Nàng nói: “Muội muội, tin tức thái tử thắng trận, chắc muội cũng đã nghe nói rồi nhỉ?”

Ta gật gật đầu, nói: “Có nghe bọn hạ nhân bàn tán qua…”

Nàng nói: “Như vậy muội có biết, thái tử làm sao thắng lợi không?”

Ta cả kinh hỏi: “Tỷ tỷ, hay là tỷ…”

Nàng gục gặc đầu thừa nhận, cho mọi người lui cả ra ngoài rồi nhàn nhạt nói: “Cũng không có gì, chẳng qua tỷ chỉ sai thủ hạ điều tra tất cả hướng chỉ huy trận chiến của Quyền Thân Vương, rồi cho mật thám thông báo cho thái tử biết. Nội ứng ngoại hợp, hắn không bị hủy diệt toàn quân cũng không được…”

Ta cùng giọng điệu tràn ngập cảm tình, nói: “Công chúa, không thể ngờ được, tỷ có thể vì thái tử mà làm nhiều chuyện như vậy. Trải qua lần này, thái tử tất sẽ xem tỷ tỷ như châu như bảo. Đến lúc đó, hai tỷ muội chúng ta đồng thời phụ tá thái tử. Nhất định có thể hoàn thành đại nghiệp, thống nhất thiên hạ…”

Thiên Bảo công chúa nghe xong cười, đi tới vỗ vỗ vai ta. Nàng nói: “Muội muội, muội nói xem, sau khi thắng lợi, thái tử sẽ làm gì?”

Ta thành khẩn nói: “Tỷ tỷ, đương nhiên là một lần nữa đưa ra yêu cầu thông gia rồi. Hiện giờ, Quyền Thân Vương đã náo loạn bụi đầu bụi mặt rồi. Chẳng lẽ ông ta còn có mặt mũi thay mận đổi đào nữa hay sao? Đến lúc đó, tỷ tỷ đạt thành tâm nguyện, muội cũng có thể trở về Đại Tề. Chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ rồi sao?”

Thiên Bảo công chúa cười. Đó là vẻ tươi cười chân tâm thực ý. Làm như tất cả đều đã nằm trọn trong lòng bàn tay của nàng rồi vậy.

Ta cũng phụ họa theo tiếng cười thỏa mãn của nàng, trên mặt cũng treo đầy tươi cười. Dưới ánh mắt của nàng, khẳng định sẽ cho rằng ta đang nghĩ đến chuyện sắp được đoàn tụ với thái tử Tề Thụy Lâm! Hai tỷ muội chúng ta, chẳng phải cùng nghĩ về một hướng đó sao?

Xem ra, ‘hai tỷ muội’ chúng ta quả thật cũng có chung ngôn ngữ. Dù sao, những ngày tháng sau này cần phải chung hưởng một chồng. Không có chung ngôn ngữ thì coi sao được…

_________________