Thệ Bất Vi Phi

Chương 199: Khóa tình




Edit: Docke

Ta nói: “Mẫu hậu, lúc ngài dùng nhân sĩ võ lâm cùng Hộ Long Vệ để ám sát, khống chế quan viên triều đình, có từng nghĩ đến hậu quả hay không?”  

Mẫu Vân Cơ giật mình: “Vì những thủ hạ trong tay ta mà ngươi phải mượn ngôi vị thái tử phi để đánh đổi, đáng giá sao?”

Ta nghĩ, dù có nói với bà cái gì thì bà cũng sẽ không hiểu đâu. Trong mắt bà, quyền lực vô thượng và thể diện mới là tất cả. Ngoại trừ chúng ra, bà làm sao có thể hiểu được tâm tư suy nghĩ của ta, muốn được tự do lười nhác sống hết quãng đời này, sau đó đầu thai trở về thời hiện đại với mạng lưới vi tính…Đương nhiên, ở cái thời cổ đại này, có người hiểu được mới thật sự là lạ đó…

Bóng mặt trời đã ngả về tây, ta nhàn nhạt nói: “Kỳ thật, tất cả những gì xảy ra ngày hôm này đều là sự hiểu lầm, không phải sao?”

Ta hé mắt, thoáng nhìn thấy Tề Thụy Lâm đã đi tới, chỉ còn cách chỗ ta năm bước chân. Ta bỗng nhiên kêu to một tiếng, khiến cho tất cả những người có mặt trong hoa viên đều nghe rõ rành mạch: “Vương gia, vì sao ngươi lại hạ độc thủ như vậy? Chúng ta vốn là vợ chồng, ngươi lại đi giúp mẫu hậu của ngươi?”

Sau đó, ta ngã lệch về một bên, nằm trên ghế không thể động đậy…

Mẫu Vân Cơ bất ngờ đến sững sờ mà nhìn ta, mặt hiện lên một tia cười khổ. Bà đã hiểu, lúc này đây, Tề Thụy Lâm không những giữ mình trong sạch, lại còn nhận được mỹ danh cứu mẹ. Bà có thể làm thế nào đây, chẳng lẽ lớn tiếng tuyên bố: “Không, không phải thái tử cứu ta, là thái tử phi đang giả bộ thôi, làm cho mọi người nhìn qua cứ tưởng là thái tử cứu ta…”

Bà sao có thể nói rõ ràng được? Người ta nghe xong có thể hiểu được sao? Không bằng đừng nói gì cả…

Tề Thụy Lâm như bay, tiến lên nắm lấy ta đang ngã lệch trên ghế, không hề nhìn Mẫu Vân Cơ mà nói: “Mẫu hậu, dẫn đám người của ngài rời đi đi…”

Mẫu Vân Cơ đương nhiên sẽ không cho rằng nhóm chúng ta sẽ khinh địch như vậy mà buông tha cho bà. Trong lòng bà hiểu rõ, thủ hạ của bà là những cao thủ sống dựa vào võ công, e rằng đều đã bị thái tử động tay động chân cả rồi. Nhưng bà có năng lực làm gì nữa? Chẳng lẽ không đi? Bà xoay người đi ra ngoài hoa viên, bóng dáng cô độc mà tiêu điều…

Ta đột nhiên nổi lên một ý tưởng kỳ quái. Mẫu Vân Cơ luôn mồm muốn uy hiếp ngôi vị thái tử, nhưng trên thực tế, hình như bà không hề muốn Tề Thụy Lâm mất đi ngôi vị thái tử. Vì sao lại như thế?

Ta đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên ta cảm giác bị người ta ôm lấy. Trước bao nhiêu con mắt, ta kinh hãi, vội la nhỏ: “Mau buông ra…”

Tề Thụy Lâm lạnh lùng thốt: “Thái tử phi không phải đã bị bổn vương hạ độc thủ rồi sao? Làm sao còn có thể đứng lên được? Bổn vương không tử mình ẵm, chẳng lẽ nàng còn muốn để cho người khác đến ôm hay sao?”

Lúc nói chuyện, cánh tay hắn trói chặt, ôm xiết lấy ta, toàn thân đang tràn ngập tức giận. Ta đành phải nhàn nhạt nói: “Không thể ngờ được, giúp người ta lại hóa ra là mình có lỗi. Ta có phải là đã can thiệp quá sâu vào chuyện của người khác hay không đây?”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng đừng tưởng rằng bổn vương không biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Nàng cho rằng từ đây về sau, nàng có thể xóa bỏ sạch sẽ quan hệ, nhân cơ hội này mà bỏ trốn hay sao? Cho dù bổn vương không còn làm thái tử nữa, nàng cũng không được đi đâu hết…”

Vừa dứt lời, hắn một cước đá văng cửa phòng ra, bế ta đi vào rồi đặt ta xuống giường, khiến ta nảy sinh một dự cảm không quá tốt đẹp. Hắn không phải muốn…bá vương cường cung gì gì đó chứ?”

Phòng bị đóng kín, hắn như khốn thú vậy, đi đi lại lại trong phòng, qua qua lại lại bồi hồi vài vòng. Ta từ trên gường ngồi dậy, tội nghiệp mà nhìn hắn…

Hắn quay đầu nhìn ta, vươn tay cởi đai lưng của mình, rõ ràng là đang muốn cởi đồ. Ta nghĩ, thảm rồi! Hắn khẳng định là đang muốn làm cái chuyện bá vương cường cung gì đó rồi. Ta phải làm sao bây giờ?

Hắn lại bắt tay chống hông, quay đầu nhìn ta. Trông thấy thần sắc của ta, dường như cơn tức giận bỗng nhiên tan mất, hắn ngồi xổm xuống trước giường, vùi đầu vào chân ta, nói: “Như nhi, nàng muốn bổn vương làm gì bây giờ? Tất cả những gì bổn vương có thể làm cho nàng đều đã làm hết rồi nhưng trái tim nàng vẫn không trao gửi cho bổn vương. Nàng nói đi, rốt cuộc nàng muốn thế nào? Bổn vương cũng đã nghĩ, muốn cưỡng bức nàng. Nhưng với tính cách của nàng, chỉ sợ sẽ đẩy nàng càng ngày càng xa, cuối cùng sẽ rời bỏ bổn vương mà đi. Chuyện lần này, nàng có biết không? Mẫu hậu nhất định sẽ lấy cho bằng được tính mạng của nàng. Nàng cho rằng nàng thật sự có thể trở ra?”

Ta không khỏi đưa tay lên xoa đỉnh đầu của hắn, dùng giọng nói mà ngay cả bản thân cũng không thể tin nổi, miễn cưỡng nói: “Thái tử gia, chuyện lần này, tình hình sẽ không đi quá xa như vậy đâu đúng không? Chỉ cần ta mai danh ẩn tích là có thể tránh được cái chết…”

Tề Thụy Lâm nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nói: “Mai danh ẩn tích? Không phải chính là niềm hy vọng của nàng đó sao? Bổn vương sẽ không cho nàng toại nguyện…” Hắn lại nói: “Nếu nàng muốn mai danh ẩn tích, bổn vương sẽ đi cùng nàng. Nàng biết không, kể từ khi nàng bước vào Tề môn, thì vĩnh viễn cũng chỉ có thể là thê tử của Tề Thụy Lâm ta. Đừng hòng có chủ ý gì khác!”

Đây cũng là vấn đề nan giải của ta. Nếu như ta lừa Tề Thụy Lâm, bỏ đi mai danh ẩn tích mà khiến cho sóng gió ba đào nổi lên, thái tử từ vị, chỉ sợ rằng Đại Tề tội nhân thiên cổ chính là ta.

Ta cũng không muốn mang cái tội danh như vậy…

Ta nói: “Chỉ cần thái tử có thể nghĩ ra cách, khiến cho hoàng hậu nương nương bỏ qua chuyện này, không tìm cách diệt trừ ta nữa thì ta sẽ không cần phải đi con đường đó…”

An ủi hắn một chút cũng được mà. Nhưng hiện giờ, có thể tìm ra cách gì đây? Hoàng hậu là tôn thần, ta lại cho bà một cái cớ rất sung túc để áp dụng hành động với ta, có ai có thể ngăn cản được đây? Thế cục hiện giờ đã nghiêng hẳn về phía bà. Cái mạng nhỏ này của ta, bà cí thể tìm cớ lấy đi bất cứ lúc nào. Ta nghĩ không ra, chuyện lần này, nếu như thật sự muốn bình ổn trở lại, cách duy nhất chỉ có thể quy kết mọi tội lỗi cho ta mà thôi. Ít nhất cũng ép ta phải từ bỏ ngôi vị thái tử phi này. Ta suy đi nghĩ lại, không khỏi hơi hơi nở nụ cười. Nếu như vậy thì Tề Thụy Lam sẽ làm gì đây?

Nhưng ý cười này của ta lại rất dễ làm người ta oán hận. Vẻ mặt Tề Thụy Lâm hiện lên nét cổ quái. Vẻ mặt này làm ta liên tưởng đến mới trước đây, một đứa bé ba, bốn tuổi đã gặp một chuyện khiến cho bản thân tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nhưng cha mẹ nó lại lơ đểnh, ngược lại còn lạnh nhạt mà cười nhạo. Cảnh đó khiến cho đứa bé kia giận dữ vô cùng, oán hận chạy đến cắn vào tay mẹ nó một cái…

Biểu hiện trên mặt Tề Thụy Lâm bây giờ, chính là vẻ mặt vô cùng tức giận đó. Ta kêu to không ổn rồi, chỉ sợ rằng núi lửa sẽ bộc phát…

Đang nghĩ ngợi, môi đã bị làn hơi ấm, áp miệng ngăn chặn. Trên người hắn mang theo nhiệt lực như muốn thiêu đốt tất cả, chăm chú ngăn chặn ta. Hắn khẩn thiết hút mút trong miệng ta, dường như muốn nuốt chửng lấy ta. Ta cảm nhận được thân nhiệt của hắn, nóng bỏng, lại mang theo một niềm tuyệt vọng, dường như muốn hỏa táng ta luôn vậy. Thân thể hắn kề sát vào ta, ta cảm giác được thân thể của hắn bắt đầu biến hóa, không dám làm ra bất cứ một cử động nhỏ nào. Nghĩ rằng, lúc này đây, ta đã chọc hắn nổi giận thật rồi. Tục ngữ nói rất đúng, con thỏ tức lên cũng biết cắn người. Huống chi người này lại chẳng phải thỏ, mà là mãnh hổ…

Ta nghe thấy miệng hắn nặng nề thở dốc. Mồ hôi rịn ra trên trán, tích đọng rồi chảy xuống, chảy cả lên mặt ta. Ta hơi hơi mở hai mắt ra, nhìn thấy mặt hắn đỏ bừng như nước. Trong ánh mắt tràn ngập dục vọng. Tim ta đập thình thịch, cảm giác thân thể mình cũng trở nên nóng bỏng như có lửa đốt từ bao giờ. Ta phát hiện, trong lòng ta cũng đang có một chút khát vọng, hoàn toàn khác hẳn với sự chán ghét lúc ở cùng Tuyên Vương. Đối với sự đụng chạm thân thể của hắn, thế nhưng lại không hề có chút ác cảm nào. Chỉ cảm thấy lúc hắn hôn ta, trong sự vội vàng lại mang theo một ít mềm nhẹ. Từ đầu đến cuối, hắn đầu che chở cho ta, bất kể là khi nào. Điều này làm cho trái tim ta nhè nhẹ chảy qua một dòng suối ngọt ngào. Mặc dù hắn trải qua vô số cuộc tranh đấu, đã trải qua vô số trận gió tanh mưa máu, trái tim hắn đã muốn trở nên cứng lạnh như sắt. Nhìn cách hắn đối xử với Mẫu Phượng Thấm cũng biết. Lúc nàng chết, hắn chỉ cảm thấy phiền nhiễu, là một loại phiền nhiễu miệt thị sinh mạng. Còn đối với ta, từ đầu đến cuối lại luôn bảo trì mong muốn che chở như đối với người thân…