Edit: Docke
Dưới ánh sáng của ngọn đèn, Mẫu Phượng Thấm tỉnh lại sau cơn hôn mê, nhìn thấy nữ tử đang đứng trước mặt, sóng vai đứng chung với nàng là Thụy Vương gia. Bọn họ đều hơi hơi mỉm cười, hướng về phía nàng nhưng lại tựa như không hề nhìn thấy nàng. Trái tim nàng bỗng chốc lạnh như băng. Bởi vì nàng nhìn thấy, trong mắt bọn họ chỉ có hình bóng của nhau. Còn ánh mắt hắn khi nhìn nàng, lạnh lùng mà lạnh nhạt, ngay cả vẻ lễ độ lấy lệ như trước kia cũng không còn nữa.
Nàng giãy dụa đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy tất cả người trong thiên hạ đều rời bỏ mình. Nàng nghĩ, nàng đã thiết kế ra một kế hoạch thiên y vô phùng* (Nguyên ý là chỉ quần áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví về sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở) nhưng hình như trong mắt người ta chỉ là một màn kịch của Như nhi thôi sao?
Chẳng qua, nàng chỉ muốn nắm giữ vận mệnh của mình, được chung sống với người mà mình yêu thích. Nàng không muốn mình bị gia đình biến thành công cụ thông gia để tặng cho người ta, cho nên nàng mới dịch dung thành diện mạo bình thường, dẫn theo một thị nữ từ nhỏ đến lớn vẫn bí mật theo hầu bên cạnh mình, bỏ trốn. May mắn thay, khi nàng vào đến biên cương Tây Sở, thị nữ kia lại được hoàng thượng Tây Sở nhìn trúng, trở thành sủng phi bên cạnh hắn. Lúc này mới khiến nàng hứng khởi, nảy sinh một ý niệm lớn mật trong đầu, tiến hành nốt một kế hoạch tưởng chừng như đã bị mắc cạn…Có lẽ, làm như vậy mới có thể giúp nàng đạt thành tâm nguyện của mình.
Mà lúc này, Quy Trữ – người hầu mà ngay từ nhỏ đã vô cùng ngưỡng mộ nàng – không ngờ khi nghe tin nàng bỏ trốn đã theo dõi đến tận Tây Sở. Điều này làm cho nàng tin rằng, ông trời thật sự đang giúp mình, có thêm một sự giúp đỡ mạnh mẽ. Từ miệng hắn, nàng biết được phòng tuyến cuối cùng của Thụy Vương tại Tây Sở. Phòng tuyến này, chính là Nghi Phi của hoàng cung Tây Sở. Không thể ngờ được, Tuyên Vương vì quốc gia nên vẫn không phá hư phòng tuyến cuối cùng này. Nhưng nàng thì khác, nàng đâu cần biết đến quốc gia cái gì. Quốc gia có giúp được gì, có cho nàng cái gì đâu, ngoại trừ muốn nàng phải là người thế này, phải gả cho người thế kia…
Vì đạt được mục đích, nàng đã sai khiến Thanh Phi phá hủy phòng tuyến cuối cùng của Lâm Thụy tại Tây Sở…
Dùng cái chết của Quy Trữ để dẫn bọn họ đi vào Tây Thái Dương Cốc. Có cài sẵn thuốc nổ, có ám khí phượng vĩ trợ giúp, nàng vốn tưởng rằng vạn lần cũng không thể thất bại được, nhưng hóa ra, một chiêu liền mất trắng…
Nàng nhìn nữ tử thần sắc nhàn nhạt trước mặt. Khuôn mặt không hề có nét gì thần kỳ đặc biệt, cùng lắm thì cũng chỉ được gọi là thanh tú mà thôi. Trên mặt lại tràn ngập ánh huy hoàng của sự tự tin. Bất kể là đang đối mặt với người nào, thần thái của ả vẫn không chút để ý, vẻ mặt lại như bất cần tất cả. Đó chính là điều khiến nàng thống hận nhất, đặc biệt là khi ả đối mặt với Thụy Vương gia mà vẫn tỏ ra không chút để ý…
Nàng trông thấy, ả ta thuận miệng nói: “Vương gia, giúp ta dời cái ghế đến đây…” Vậy mà Thụy Vương gia lại vui mừng hớn hở, bưng ghế đến cho nàng…
Nàng nhìn thấy, ả ta nhíu nhíu đầu mày, nói: “Vương gia, ngươi nên tẩy trang đi. Hai Tiểu Phúc Tử cứ ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, thật không quen chút nào…” Vậy mà không ngờ, Lâm Thụy lại có vẻ thẹn thùng, lập tức đi tẩy trang thay quần áo.
Nàng còn nhìn thấy, sau khi tẩy trang đổi quần áo xong, Lâm Thụy tài trí cao cường, tuấn mỹ vô song kia, trong ánh mắt lại chỉ có ả kia, vì ả cười mà cười, vì ả ưu mà ưu…
———- *** ———-
Ta chậm rãi lấy ra tấm bản đồ, giơ ra trước mặt Mẫu Phượng Thấm, mỉm cười: “Mẫu tiểu thư quả thật là tài trí hơn người, thông minh tuyệt đỉnh. Không ngờ có thể chế tạo ra một tấm bản đồ như vậy…”
Mẫu Phượng Thấm oán hận nhìn ta. Trong đôi mắt mỹ lệ của nàng, lửa căm giận ngút trời giống như đang phun trào. Nhưng chỉ trong chớp mắt, lửa giận kia lại bị dập tắt. Nàng đóng chặt ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Đừng phí công vô ích. Dù ngươi có hỏi cái gì, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết…”
Ta nói: “Ta có thể hỏi cái gì đây? Tất cả những gì ngươi làm, ta đều đã hiểu rõ trong lòng bàn tay. Còn gì để mà hỏi ngươi nữa? Ngươi còn có cái gì đáng để ta phải hỏi chứ? Nhưng ta lại có chút lo lắng cho kết cục của Mẫu Phượng Thấm. Không biết Mẫu tiểu thư có người thân nào hay không? Nếu như bọn họ biết ngươi phản bội Đại Tề, đầu quân vào Tây Sở, liệu có liên lụy đến người nhà của ngươi không?”
Mẫu Phượng Thấm lạnh lùng nói: “Có bằng cớ gì chứng minh ta phản bội Đại Tề? Cùng lắm chỉ là thị nữ của ta đã bị người ta nhìn trúng, trở thành sủng phi của hoàng đế Tây Sở mà thôi. Đây chỉ là chuyện của chính cô ta, đâu có chuyện gì liên quan đến ta?”
Ta gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nói: “Mẫu tiểu thư dùng bản đồ giả tạo nên một cuộc phân tranh lớn như vậy, đích thật là thông minh tuyệt đỉnh. Người như vậy, làm sao để ta quơ được nhược điểm chứ. Ta mà làm không khéo, không chừng có thể ăn trộm gà không thành còn mất đi nắm gạo nữa!”
Ánh mắt Mẫu Phượng Thấm tỏ vẻ đắc ý. Nàng nói: “Các ngươi, tốt nhất nên thả ta ra, bằng không, làm cho bên trong Đại Tề xảy ra phân tranh thì không tốt lắm đâu!”
Ta ái ngại nói: “Không được, còn chưa đạt được mục đích, chúng ta sao có thể thả ngươi đi? Tuyên Vương nhất định đang chờ ngươi rất sốt ruột…”
Ta không khỏi nhớ đến cái tát mà Tuyên Vương đã ban cho nàng, khinh giòn, vang dội. Nếu như đưa nàng trả về cho Tuyên Vương, sẽ có hậu quả thế nào đây? Ta không khỏi nở nụ cười.
Có lẽ nụ cười của ta còn vạn phần gian trá hơn cả hồ ly, ta nhìn thấy trong mắt Mẫu Phượng Thấm một tia khẩn trương. Nàng nói: “Không, ta không trở về Đại Tề đâu…”
Ta đồng tình nói: “Cũng đúng, hiện giờ Đại Tề có nơi nào cho Mẫu tiểu thư dung thân nữa đâu? Hoàng hậu có biết Mẫu tiểu thư cũng có phần tham dự vào chuyện của Bình Vương không nhỉ?”
Mẫu Phượng Thấm trầm mặc không nói, hận ý trong mắt càng sâu…
Ta nói: “Kỳ thật, còn người của ta cũng rất biết thương lượng. Chỉ cần Mẫu tiểu thư nói cho ta biết một việc, có lẽ ta cùng Thụy Vương gia sẽ không đuổi Mẫu tiểu thư về Đại Tề cũng không chừng. Đương nhiên, chuyện này phải được Mẫu tiểu thư đồng ý mới được. Chuyện bắt buộc người khác, cho tới bây giờ ta cũng không bao giờ làm…”
Nửa thân dưới của Mẫu Phượng Thấm đã bị Tư Đồ điểm huyệt đạo, ngồi trên chiếc ghế dựa không thể động đây. Nghe xong lời ta nói, ánh mắt biểu lộ sự mong muốn. Ta nghĩ, ngay cả lời nói của ta, kẻ thù lớn nhất trong cảm nhận của nàng mà nàng cũng có thể suy nghĩ. Cho thấy nàng tại Đại Tề thật sự đã cùng đường rồi, ngoại trừ con đường gả cho Tuyên Vương…
Nàng nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì? Tất cả mọi chuyện không phải ngươi đều đã biết hết rồi sao?”
Ta cười tự giễu và nói: “Mẫu tiểu thư thật sự khích lệ ta rồi. Có rất nhiều chuyện, ta cũng không biết. Ta chẳng qua chỉ muốn biết, vì sao Mẫu tiểu thư lại vẽ ra tấm bản đồ như thế này, là muốn gây ra chuyện gì?”
Đây cũng là chỗ ta cảm thấy lẫn lộn nhất. Chiếu theo diễn biến sự việc, tấm bản đồ giả này, một năm trước đã rơi vào tay Nhàn Phi nương nương rồi. Nàng chỉ là một cô nương dưỡng trong khuê phòng, vì lẽ gì mà vẽ ra một tấm bản đồ giả để đánh tráo, muốn làm cái gì chứ?
Ánh mắt nàng chuyện hướng nhìn sang Lâm Thụy. Lâm Thụy ngồi bên cạnh bàn, ngón tay khe khẽ ngõ trên mặt bàn, cũng không nhìn về phía nàng.
Nàng đột nhiên cười khổ: “Muốn làm cái gì ư? Ngươi có biết không? Trên thế giới này, không chỉ có mình ngươi mới giỏi dùng mưu lược, nhưng có lẽ không có ai may mắn như ngươi, có thể gả cho người mình yêu thích. Những gì ta đã làm, chẳng qua chỉ hy vọng người ta yêu mến có thể nhìn nhận ta…”
Ta càng thêm mê hoặc, nói: “Tấm bản đồ này cùng với việc ngươi phải gả cho người ngươi yêu mến, có quan hệ gì với nhau?”