Thệ Bất Vi Phi

Chương 170: Khinh công




Edit: Docke

Nhìn thấy binh sĩ chung quanh đưa mắt nhìn nhau, trong tay vẫn cầm chắc ám khí Phượng vĩ, ta kêu to: “Chủ tử của các ngươi đã bị chúng ta khống chế, còn không mau bỏ vũ khí xuống? Chẳng lẽ muốn chủ tử các ngươi bỏ mạng, khiến cho hoàng đế thù cửu tộc các ngươi hay sao? Để cho chúng ta rời đi, chúng ta tự nhiên sẽ thả chủ tử của các ngươi…”   

Hai tên thống lĩnh quân đội đã bị kẻ giả trang Lâm Thụy – Tiểu Phúc Tử đánh ngã xuống đất. Không có ai thống lĩnh, nghe ta nói như vậy, đám binh lính ai ai cũng đều cảm thấy bất an.

Đám binh lính nghe ta nói xong câu cuối cùng, nhìn nhìn Thanh Phi cùng thị nữ của nàng đã rơi vào tay ‘Lâm Thụy’. Rốt cuộc cũng có một gã binh lính bỏ vũ khí trong tay xuống. Một người… rồi hai người… trên mặt đất rơi đầy ám khí Phượng vĩ. Ta thở dài một tiếng, nghĩ rằng: Xem ra, mặc kệ là cái gì, nếu như bắt nó trở thành mấy loại rau cải trắng mọc ven đường thì kết quả, chỉ là thứ đồ bỏ đi. Giống như bây giờ vậy.

Đứng trên xe ngựa, ‘Lâm Thụy’ lạnh lùng nói: “Ngươi không biết ta là ai nhưng ta lại biết ngươi là ai. Mẫu tiểu thư, không thể ngờ được ngươi lại cam tâm làm hạ nhân…”

Thị nữ kia đột nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra, ngươi chính là thiếu niên cao thủ ở bên cạnh nàng, Quỷ Thứ…”

Chúng ta chạy đến vây quanh xe ngựa. ‘Tiểu Phúc Tử’ bỗng nhiên nở nụ cười rất tươi. Một nụ cười ấm áp không thuộc loại tươi cười của Tiểu Phúc Tử. Thị nữ kia nhìn thấy hắn, bỗng nhiên hiểu ra, thân phận của Tiểu Phúc Tử…

Ta nhàn nhạt nở nụ cười. Chúng ta cảm thấy lần này đến Tây Sở vô cùng nguy hiểm. Một ngày nào đó, ta thấy Tiểu Phúc Tử cùng Lâm Thụy đứng trong đình viện. Một người đứng ở một góc sáng sủa của đình viện, phát công. Một người đứng ở giữa đình viện nói chuyện cùng lão cha. Ta ngồi trên xích đu trong đình viện, nhìn thấy hai người đứng thành một đường thẳng tắp. Ta bỗng nhiên phát hiện, hai người bọn họ, không ngờ thân cao, béo gầy đều không khác nhau bao nhiêu. Một người khuôn mặt lạnh như băng như sương, toàn thân tựa như một gã người tuyết. Một người lại ấm áp như gió xuân, mang theo sự ấm áp của ánh mặt trời. Ngoài những điểm khác nhau rất lớn đó ra, nếu như mặc quần áo giống nhau thì từ sau lưng nhìn lại, quả thật nhìn không nhận ra ai là ai…

Ta không khỏi nảy ra sáng kiến. Nếu như hai người bọn họ đổi thân phận cho nhau rồi cứ thế mà đi ra ngoài, có phải sẽ làm cho người ta không thể dự liệu, bất ngờ đột kích? Nếu như thật sự có người nhắm vào chúng ta?

Sơ hở duy nhất chính là, Tiểu Phúc Tử có võ công rất cao, còn võ công của Lâm Thụy chỉ ở mức trung bình. Nhưng sau khi ta đưa ra kế hoạch này, đồng thời biểu đạt lo lắng của mình, Lâm Thụy bất ngờ bộc lộ mình là một cao thủ khinh công, hại ta kinh ngạc nửa ngày nói không ra lời. Nghĩ rằng, chẳng lẽ ý tưởng của hắn và ta đều giống nhau. Muốn học võ, trước hết sẽ học loại khinh công tuyệt đỉnh, gặp nạn có thể chạy thoát thân? Ta cảm thấy, giờ khắc này, tâm linh của ta và hắn gần như đã tiếp cận được với nhau. Có thể nói là, tâm linh tương thông…

Chính vì thế, dưới sự trợ giúp của thủ hạ tại Tây Sở của Thụy Vương gia, hai người thu thập đầy đủ các chế tác tốt nhất. Trước lúc đến Tây Thái Dương Cốc, Lâm Thụy và Tiểu Phúc Tử đã tráo đổi thân phận. Tiểu Phúc Tử dùng nội lực thay đổi giọng nói, cùng với giọng nói của Thụy Vương gia không khác bao nhiêu. Về phần Lâm Thụy, công phu cũng không cao được như vậy, chỉ có thể tận lực kiệm lời. Đây cũng chính là nguyên nhân mà từ lúc Tiểu Phúc Tử lên đường đến giờ, càng ngày càng trầm mặc ít nói…

Không thể ngờ được, vừa linh động nghĩ ra được chiêu này, cũng thật sự hữu hiệu, khiến cho đối phương trở tay không kịp. Màn kịch vừa rồi diễn cũng vô cùng tốt, làm cho người ta thả lỏng cảnh giác…

Chúng ta ngồi trên xe ngựa, trấn áp Thanh Phi đã bị hôn mê cùng Mẫu Phượng Thấm đã hóa thân thành thị nữ trên xe ngựa, dưới những ánh mắt đầy đe dọa của một bầy binh lính tướng sĩ, đi dọc theo con đường nhỏ rời khỏi sơn cốc.

Mẫu Phượng Thấm căm hận nói với các tướng sĩ Tây Sở: “Không cần lo cho chúng ta, vạn mũi tên đồng loạt bắn ra, giết chết bọn chúng đi…”

Nhưng không ai để ý đến nàng, thậm chí còn có tướng sĩ châu đầu ghé tai, vẻ mặt mê hoặc mà hỏi người bên cạnh: “Nữ nhân này là ai vậy? Dám can đảm ra lệnh cho chúng ta tấn công…”

Chuyện này, là Tiểu Phúc Tử nghe được nói cho ta biết…

Ta thì thầm nói nhỏ vài câu với Tiểu Phúc Tử, hắn tung mình lên xuống mấy cái, bay nhanh đi đến chỗ ám khí Phượng Vĩ bị vứt bỏ trước mặt binh sĩ. Hắn nhặt cho mình một cái rồi ném hết qua cho Tư Đồ. Tư Đồ chia lại cho chúng ta. Mọi người lần lượt cất vào trong người, phát huy đầy đủ tinh thần ‘tiện tay dắt trộm dê’…

Phượng vĩ ư, nói giỡn hoài. Loại vũ khí lợi hại nguy hiểm như vậy, nếu không tịch thu, lỡ may bị bọn hắn lấy dùng thì còn biết làm sao đây. Huống chi, thứ này là chính ta thiết kế a…

Thì ra, Mẫu Phượng Thấm này sau khi đến Tây Sở đã hóa thân thành một thị nữ có địa vị thấp kém. Cũng bởi vì vận mệnh của nàng tại Đại Tề đã không còn sáng sủa gì. Ta không khỏi bội phục tận đáy lòng. Nữ nhân này, nàng thật là có bản lĩnh. Cũng bội phục nữ nhân này, nàng thật quá can đảm. Không ngờ còn can đảm tới mức đến tận Tây Sở. ‘Thiếu nữ khuê phòng không ra cổng trước, không bước cổng trong’, câu nói này hình như không có tác dụng gì đối với nàng. Xem ra, có vài tin đồn ở cổ đại, cũng không thể coi là thật được…

Tiếng huýt sáo vang lên, truyền đến tiếng ngựa chạy chồm. Ta nghĩ, cũng may, còn có mấy con bảo mã tiếp ứng, bằng không cũng chạy không thoát khỏi đám tướng sĩ đang đuổi theo phía sau hòng đòi lại Thanh Phi nương nương đang được hoàng tượng quan tâm sủng ái này.

Chúng ta cưỡi trên lưng bảo mã, đương nhiên, lại là ta và Lâm Thụy cưỡi chung một con. Ta muốn để hắn áp giải tù binh gì gì đó nhưng hắn không chịu, kiên quyết,kiên định cùng kiên trì nói: “Bổn vương sẽ không cùng nữ tử đó có quan hệ xác thịt.” Nói xong, còn đắc ý dào dạt mà nhìn ta, chờ ta khen ngợi hắn. Căn bản là không còn giống chút nào phong thái một Vương gia. Ta đành phải cùng hắn cưỡi chung một con ngựa…

Còn lại,  Tư Đồ và vị nương nương giả kia ngồi chung một con. Còn lão cha gầy gò kia, căn cứ sức nặng cùng tốc độ chạy trốn, đành phải cưỡi chung ngựa với Mẫu Phượng Thấm. Tiểu Phúc Tử là thoải mái nhất, một mình một ngựa.

Ta há miệng thở dốc, nghĩ rằng, ngồi chung ngựa với Tiểu Phúc Tử cũng không tệ lắm. Còn chưa mở miệng nói chuyện đã nghe Lâm Thụy ở bên cạnh thấp giọng nói: “Bổn vương sẽ không cùng mấy nữ tử đó thân thiết da thịt, thì nàng cũng đừng mơ cùng với nam tử khác thân thiết da thịt, cho dù có là thái giám…”

Giọng hắn nói tuy rằng cực nhỏ nhưng vẫn bị Tiểu Phúc Tử nghe được. Bởi vì Tiểu Phúc Tử quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn chúng ta một cái. Ánh mắt kia tràn ngập oán ý. Ta vội nói: “Ngươi xem ngươi xem, Vương gia, ngài chọc trúng chỗ đau của người ta rồi kìa…”

Lâm Thụy, có đôi khi, quả thật là rất tốt, đặc biệt là thái độ biết sai liền sửa. Hắn vội thành thật nhận lỗi, nói với Tiểu Phúc Tử: “Tiểu Phúc Tử, cái này, bổn vương không phải muốn nói ngươi. Bổn vương đang nói về, nói về…”

Tiểu Phúc Tử lại lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa. Ta lại nhìn thấy khóe mắt hắn hơi hơi cong lên. Trong ánh mắt dường như ẩn chứa ý cười.

Trong lúc nói chuyện, chúng ta cưỡi trên lưng bảo mã, chạy lên vùng núi. Mấy con thiên lý mã này thật không phải tầm thường, chạy trốn cũng vô cùng mau lẹ. Dần dần, đã bỏ đám quan binh ở lại rất xa.

Chạy như điên mấy giờ liền, rốt cuộc cũng đi vào một vùng núi không người yên tĩnh để lánh nạn.

Chúng ta tìm được một nhà dân, cho bọn hắn mấy trăm lượng bạc, tá túc tạm một đêm. Mẫu Phượng Thấm bị Tư Đồ điểm huyệt, Thanh Phi bị Tiểu Phúc Tử đánh vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Hai mỹ nữ này lập tức được chúng ta khiêng vào nhà dân đó…

_________________