Thệ Bất Vi Phi

Chương 168: Đại thụ




Edit: Docke

Ngẫm lại, bốn chữ hắn đã viết ra trước khi chết, chính là vì muốn thông báo cho ta và Lâm Thụy chứ không phải rắp tâm muốn hại người. Manh mối hắn cung cấp lại khiến tâm hồn ta mở rộng. Trên bản đồ chỉ điểm Đông Minh Nguyệt Hồ. Nhưng nếu đúng thật như lời hắn nói ‘Đồ ý tương phản’, vậy thì có nghĩa là, tấm bản đồ này phải đảo ngược lại thì mới đúng? Như vậy, đảo ngược lại ý tứ: Đông đối với Tây, Minh đối với Ám, Nguyệt đối với Dương, Hồ đối với Sơn. Chẳng lẽ thật sự là Tây Ám Dương Sơn? Ta ở Tây Sở nhiều năm như vậy, nhưng cũng chưa từng nghe nói qua có nơi nào là Tây Ám Dương Sơn. Hay là, ý nghĩa tương phản có thể là Tây Thái Dương Sơn?   

Lâm Thụy thấy lâu rồi mà ta vẫn chưa trở ra, cho nên đi vào xem thế nào. Ta đem những nghi ngờ trong lòng nói cho bọn họ nghe. Lão cha nhíu nhíu đầu mày, nói: “Thái Dương Sơn thì chưa từng nghe qua, nhưng thật sự có một nơi gọi là Tây Thái Dương Cốc, ở trong núi Bạch Mã. Không biết có phải là nơi đó không?”

Ta cả kinh, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ. Hóa ra là, đối với Hồ, thật ra Cốc thì chuẩn xác hơn.

Có lẽ, đúng là ở chỗ đó.

———- *** ———-

Tây Thái Dương Cốc là một cốc nhỏ nằm bên trong núi. Chỉ có một con đường đèo chật hẹp thông đến mặt ngoài. Nhìn thấy hình dạng của sơn cốc này, ta không khỏi cả kinh. Nếu có ai đó thiết kế mai phục bốn phía ở trong này, chúng ta cũng đành bó gối, thành thật chôn mình ở đó.

Tư Đồ và lão cha hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này. Hai người phóng như bay, chạy đến xung quanh tiểu sơn cốc tìm hiểu. Đi rồi trở về cũng không phát hiện có dấu hiệu có người mai phục. Lúc này chúng ta mới yên tâm đi vào…

Trong tiểu sơn cốc, cỏ mọc xanh mướt. Bên trong cốc có một gốc cây thật lớn. Rễ cây sinh trưởng rất mạnh, tựa như cài răng lược. Tán cây thật lớn, bao trùm một khoảng rất rộng. Rộng đến mức có thể che đậy được cả một phần của tiểu sơn cốc.

Lão cha đứng bên cạnh ta. Những giọt sương đọng trên lá xanh được ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ ra một thứ ánh sáng trong suốt, chiếu lên khuôn mặt ông khiến cho toàn bộ khuôn mặt ông càng thêm khô gầy. Ông bây giờ, mày hơi hơi nhíu lại mà nhìn gốc đại thụ đã chiếm một khoảng gần non nửa sơn cốc. Ta đến gần ông, nói: “Cái cây này cũng thật sự là một cây đại thụ đã ngoài năm trăm năm…”

Ông gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chưa đến mức năm trăm năm lâu như vậy, hẳn là ba, bốn trăm năm thôi. Con biết không? Có một truyền thuyết đã kể rằng, sau khi Thái tổ hoàng đế phong bế Thần cung, phía trước Thần cung đã mọc sẵn một gốc cây đa. Cho nên đã lấy gốc đa này để làm dấu Thần Cung…”

Ta nói: “Làm sao có khả năng? Thời gian lâu như vậy rồi, chẳng lẽ gốc cây đa đó không bị chặt tỉa gì sao?”

Lão cha nói: “Lời đồn này, ta cũng chỉ nghe lão hoàng đế đề cập qua mà thôi. Cũng chưa từng có ai chứng thực được. Cho nên còn có người nói, Thần cung bị phong bế không lâu, gốc cây đó đã bị chém. Cũng có người cho rằng nó vẫn còn tồn tại. Vì vậy, cha cũng không biết thực hư thế nào…”

Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ nghe chúng ta cả ngày cứ nói về Thần cung, Thần cung hoài, đã sớm tâm can ngứa ngáy. Ta nghe bọn hắn ngầm thương lượng với nhau không biết bên trong có bao nhiêu thứ, đoán xem có bao nhiêu võ công bí kiếp. Còn đạt thành hiệp nghị chia nhau 5-5.

Bây giờ, mắt thấy Thần cung đã ở ngay trước mắt, làm sao mà nhịn được. Hai người búng thân mình, bay đến cái cây kia. Chờ đến khi chúng ta đuổi đến nơi, hai người đã dùng khinh công bay lên bay xuống mấy lần quanh cái cây ấy… Đương nhiên, bọn họ mà tìm được cái gì mới là lạ đó…

Ta xuất ra bản đồ Thần cung, trong lòng mừng rỡ. Địa hình được biểu thị trên tấm bản đồ, còn không phải là sơn cốc này hay sao? Ngay cả gốc đại thụ kia cũng được biểu thị rất cẩn thận. Bốn phía được núi vây quanh. Có một con đường mòn đi thông ra bên ngoài. Trên bản đồ còn chỉ rất rõ ràng cửa ra vào Thần Cung, chính là ngay bên cạnh gốc đại thụ. Đến tận đây, những nghi ngờ trong lòng ta đã bị thổi bay sạch sẽ.

Bên cạnh đại thụ có một hòn đá thiên nhiên, tựa như quỷ hổ thần công. Theo ta thấy, nó rất ngăn nắp, giống như một ổ bánh mì khổng lồ. Hiển nhiên, Tư Đồ cũng có chung cảm nhận. Bởi vì nàng không tự chủ mà chép chép miệng, tỏ vẻ đang rất đói khát, có thể ảo tưởng nó thành một bữa tiệc lớn. Còn Tiểu Phúc Tử, xem ra cũng rất hiểu Tư Đồ, bĩu môi tỏ ý khinh miệt.

Ta cười thầm trong bụng, nhìn hai người bạn oan gia này. Bọn họ từ trước đến giờ đều đấu đá tranh giành nhau. Nhưng e rằng, nếu như đối phương bị một chút thương tổn nào, người còn lại cũng đều sẽ liều mạng đi bảo hộ.

Nghĩ nghĩ, ta lơ đãng chuyển tầm mắt về phía Lâm Thụy. Hắn thân là thái tử, sau khi leo lên được ngôi vị cao quý kia, còn có thể giống như bây giờ – tận đáy lòng đều có hình bóng ta, nữa không? Chỉ sợ rằng đến thời điểm đó, quốc quyền gia sự, những thứ hắn phải cố kỵ có rất nhiều. Còn ta, lại trở thành một phần rất tầm thường trong lòng hắn. Cho dù hắn có cho ta lên địa vị cao quý nhất như quốc mẫu thì thế nào. Tương kính như tân, mỗi này đều phải đóng kịch, ta làm sao mà chịu được?

Lâm Thụy cảm nhận được ánh nhìn của ta bèn chuyển ánh mắt về phía ta. Khóe miệng ôn nhu nhếch lên. Ánh mắt tựa như nam châm. Đôi mắt màu đen như hai hồ sâu thăm thẳm, hấp dẫn ta. Ta muốn dời tầm mắt đi nhưng hắn lại nhẹ nhàng mỉm cười. Khóe miệng tươi cười một cách cổ quái. Ta cảm thấy gương mặt mình hình như phát sốt. Thời gian như ngừng trôi, trời đất như ngừng quay. Ta đột nhiên có một loại cảm giác thiên trường địa cửu. Ta và hắn, thiên trường địa cửu, cứ đứng mãi như vậy ở nơi này. Trong ánh mắt chỉ có bóng hình của nhau…

Nhưng đáng tiếc, hắn lại không phải là hắn. Có lẽ chỉ khi nào đối mặt với hắn như vậy, ta mới có thể không kiêng kỵ gì mà đánh giá…

“Nha đầu, con sao vậy? Bị người ta điểm huyệt à? Định ở trong này, đứng im không nhúc nhích hay sao?” Có người thấy ngứa mắt, vỗ vỗ vào vai ta, đánh thức ta khỏi cơn mộng mị. Ta lại thấy trên khóe miệng của Lâm Thụy ý cười mở rộng. Tiểu Phúc Tử ở bên cạnh, liên tục lắc đầu…

“Vương gia, ngài cũng đừng cười nữa, nhanh chân đi làm việc đi. Trời sắp tối sập xuống rồi…”

Lão cha cứ lải nhải lẩm bẩm. Giống hệt một bà mẹ chồng khó tính đã bước một chân vào quan tài, suốt ngày canh chừng đứa con dâu, phòng ngừa nhàn cư vi bất thiện…

Tư Đồ thở dài thườn thượt: “Ây da, quả thật là đại sát phong cảnh…”

Ta cẩn thận mà quan sát tấm bản đồ, chỉ thấy bên cạnh tảng đá lớn hình bánh mỳ có một biểu thị đặc biệt. Ta không khỏi nhớ đến những hình vẽ bố trí cơ quan chồng chất những sai lầm trên ba tấm bia đá. Nghĩ rằng, đem so hai cái với nhau, nơi này hẳn phải có một chỗ là cửa ra vào của Thần cung mới đúng. Ta xem xét bên dưới, thấy dưới tảng đá lúc nhúc toàn kiến. Ngay lúc đó, ta bỗng nhiên nói: “Mau tránh ra, nơi này có vấn đề…”

Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ đang đi ở đằng trước, vừa nghe thấy ta kêu to liền vội nhảy ra sau. Còn lão cha và Lâm Thụy, một người lôi kéo cánh tay chạy như bay trở ra…

Trong tiếng ầm ầm rung chuyển, tảng đá lớn kia đột nhiên nổ tung. Cả sơn cốc đất rung núi chuyển. Lâm Thụy ôm lấy ta, cuồn cuồn xoay mấy vòng rồi rơi xuống đất. Đầu chúng ta bị cỏ dại bám đầy.

Trong màn bụi đất mù trời, chúng ta nhìn thấy chung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số binh sĩ Tây Sở cầm đao thương kiếm kích.

Bọn họ giống như từ dưới đất chui lên vậy, đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng ta. Xem ra, lúc này đây, chúng ta đã rơi vào vòng vây của kẻ thù. Xem ra, người ta đã sớm bố trí một tấm lưới thật lớn đến bắt giữ chúng ta. Còn chúng ta lại không biết tấm lưới này được giăng ra từ khi nào nữa.