Thệ Bất Vi Phi

Chương 133: Bắt giết




Edit: Ckun

Beta: Docke

Tuyên Vương rốt cục lảo đảo vài bước, có vẻ như đứng không vững nữa. Hắn nói: “Ngươi thật sự cùng hắn…”  

Ta vừa định trả lời: “Ta không có…”

Tư Đồ đã nói: “Có hay không cũng không liên quan đến ngươi. Tuệ Như, chúng ta đi…”

Hai cái tên này, phối hợp cũng thật tốt, sao không đem lý lẽ ra thảo luận một chút đi? Vì sao ta lại giao kết với hai cái tên hại bạn này thế nhỉ?

Lâm Thụy cười nói: “Nhị ca, huynh nghe rồi chứ. Ta đâu có lừa huynh?” Nói xong lại gian xảo hả hê liếc mắt nhìn ta một cái, có điểm giống biểu tình của ta lúc đùa giỡn Tiểu Lan ở Mẫu phủ…

Ta nghĩ, trên đời này còn có người vô sỉ hơn cả tên vô lại như vậy sao. Chuyện không hề có, mà hắn nói ra còn thật hơn cả trân châu nữa. Không được, ta phải vì sự trong sạch của mình mà biện hộ, giải oan cho bản thân mới được. Ta rốt cục mở miệng, chỉ có điều, lại là nói lắp: “Kia, kia, cái gì kia, ta, ta, ta đâu có cùng ngươi cái gì…”

Không nói rõ ràng được chút gì, ta tức giận đến mức thiếu chút nữa cắn phải  đầu lưỡi mình. Ta nghĩ, ngày thường thì nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ lại biến đi đâu mất rồi. Ta hít sâu một hơi, chuẩn bị tiếp tục biện hộ…

Lại nghe Lâm Thụy nói tiếp: “Mọi người nhìn xem, vị hôn thê này của ta là người rất có trách nhiệm. Vì vốn có giao đãi với nhị ca, lại còn để tâm nhớ kĩ chuyện nhị ca mới hỏi nha. Cũng muốn miêu tả một chút cho nhị ca nghe chuyện ta cùng nàng thân mật da thịt nữa, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng. Nhị ca, huynh cũng đừng hỏi lại nữa…”

Tuyên Vương nghe xong, mặt xám như tro tàn, liếc mắt nhìn ta một cái. Một cái liếc kia tựa như băng tuyết âm 30 độ phả lên người ta. Khiến lục phủ ngũ tạng của ta tựa như bị nhốt trong một cái tủ lạnh lớn.

Một cái nhìn này của hắn làm cho bao nhiêu tâm tư muốn biện bạch của ta đều trở nên vô vọng, ta nghĩ, Tuyên Vương lúc này thật đúng là đau thấu tâm…

Ta đột nhiên cả kinh, sao ta lại có ý nghĩ như vậy? Chẳng lẽ, ta cũng cảm giác được Tuyên Vương đối với ta cũng không chỉ đơn giản vì nội dung ba tấm bia đá kia? Hắn đối với ta, lẽ nào thật sự có vài phần chân tình?

Ánh mắt Tuyên Vương vừa đảo qua thì ánh mắt Lâm Thụy đã quét lại. Nhãn tình hẹp dài mà hơi hơi mị hoặc, mặc dù có vẻ trêu tức, nhưng lại bao hàm vẻ quan tâm, bất tri bất giác đã thổi bay tất cả hàn ý trên người ta…

Ta không tự chủ được liếc mắt nhìn lại hắn. Ta phát hiện. Vừa nhìn thấy ta liếc mắt đáp lại, khuôn mặt hắn tự nhiên ừng hồng một cách bất ngờ. Hóa ra, bộ dáng vô lại thiên hạ vô địch của hắn, toàn bộ đều là giả vờ. Trong lòng ta bỗng nhiên chảy qua một dòng lo lắng…

Bình Vương hớn hở như đang xem kịch vui, nói: “Nhị đệ, ngươi thấy chưa, còn nói không phải vị hôn thê người ta, không có quan hệ xác thịt. Ngươi xem, trước mặt ngươi mà còn dám liếc mắt đưa tình, nào có xem ngươi ra gì đâu. Ta thấy, ngươi vẫn là nên thả người ta rồi quên đi. Nếu cứ cố gắng ép người ta cưới, đến lúc đó, chẳng phải ngươi sẽ giống như đội nón xanh (bị cắm sừng!) rồi sao?

Ta vội thu hồi ánh mắt, cúi đầu, thầm nghĩ. Ta không thấy, không nói, không nghĩ, các người không phản đối chứ…

Bình Vương lại nói: “Nhị đệ, ngươi xem, tân nương tử của ngươi đã cam chịu thừa nhận có quan hệ cùng tam đệ. Cái nón xanh này, thừa dịp ngươi còn chưa mang lên, hãy mau mau bỏ xuống đi. Bằng không, đến lúc nhiễm xanh đến tận chân rồi, ngươi có hối hận thì cũng đã muộn…”

Hắn e sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn đây mà. Trong khi đó, Tuyên Vương lại ít ăn ít nói hẳn. Hắn không có tham gia đấu võ mồm, làm như đang hối lỗi với chính mình.

Tuyên Vương còn chưa nói gì, lão cha của ta nãy giờ vẫn ngồi trên ghế dựa trầm mặc thật lâu không nói, lại đi mở miệng: “Việc hôn nhân là do cha mẹ định đoạt. Một lời đã định, đâu đến phiên nàng ta làm chủ. Hôm nay nếu nàng không chịu thành thân bước vào Tuyên Vương phủ thì ta coi như không có đứa con gái này…”

Nghe xong lời ông nói, toàn thân ta tựa như đang dầm mình dưới màn mưa trong ngày đông giá rét, lạnh tới tận đáy lòng. Ông chỉ biết vì chủ tử của mình mà ngay cả con gái duy nhất cũng có thể vứt bỏ…

Ông còn nói thêm: “Nàng đã không phải con gái ta, như vậy, cũng đừng mong sống sót mà ra khỏi Tuyên Vương phủ. Cho dù chết, cũng phải làm quỷ của Tuyên Vương phủ…”

Ta thật không ngờ, ông có thể hoàn toàn tuyệt tình như thế. Nhưng lại vì giữ gìn tôn nghiêm cho Tuyên Vương mà động tâm muốn giết người diệt khẩu. Chỉ cần diệt trừ ta, đã không có quan hệ gì với Thụy Vương gia thì Tuyên Vương sẽ không cần trở thành trò cười thiên hạ…

Ta nhìn ông, cảm tưởng như người trước mắt là một màn đen âm u ẩm ướt đang tràn ra góc sáng sủa chung quanh. Tận đáy lòng dâng lên một cảm giác chán ghét cái loại ẩm ướt trơn tuột ấy. Lão cha hờ của ta, vì sao lại biến thành ra thế này. Hay có lẽ, ông vốn chính là như thế, chẳng qua là ta không phát giác được mà thôi?

Lâm Thụy cười cười, vỗ vỗ tay. Năm vị cao thủ Hộ Long Vệ của Mẫu Phượng Thấm không hiểu sao lại bị hắn lừa tới kia, chạy đến che chắn trước mặt ta, giằng co với Tuyên Vương và lão cha…

Trên mặt hắn hiện lên vẻ ngạo mạn như coi khinh tất cả, lại có chút cuồng vọng, cười nói: “Nếu như ngay cả nữ nhân của mình mà ta cũng không bảo hộ được, thì ta làm sao có thể ra khỏi nơi này…”

Mấy lời chống đối trắng trợn như vậy mà hắn cũng có thể nói ra được. Cũng may hắn vẫn là một quý tộc thiên hoàng. Người trong hoàng tộc, cách làm quả thực so với đại ca xã hội đen chảng khác là bao. Ta không khỏi nhớ tới, trước lúc ta xuyên qua có từng xem một bộ phim về xã hội đen. Một đại ca xã hội đen một tay cầm súng máy, một tay ôm ấp mỹ nữ, nói: “Giết ta đi. Lão tử nếu như ngay cả mấy tên côn đồ các ngươi mà còn không đối phó được, ngay cả nữ nhân của mình mà cũng không bảo hộ được, thì lão tử liền nuốt đao tự sát ở chỗ này…”

Tên Lâm Thụy này, vẻ mặt hàm chứa ôn hòa như nước, tươi cười dịu dàng như làn gió, trường sam lụa mỏng, thắt dây lưng ngọc, chân đi giày tơ tằm, điệu bộ mênh mông rộng lượng. Nhìn trái nhìn phải đều giống một vị chính nhân quân tử. Hơn nữa, diện mạo như quan ngọc, mắt như bảo thạch, xem trên xem dưới đều giống một gã thư sinh mặt trắng. Thật sự không thể tìm thấy điểm nào có quan hệ với đại ca xã hội đen. Vậy mà vì cái gì, hành vi và cách ăn nói của hắn, sao ta nhìn vào lại thấy lưu manh du côn như một đại ca xã hội đen đến vậy?

Trong khi đó, lão cha bỗng nhiên lại nở nụ cười. Ông bước xuống khỏi chỗ ngồi. Thân thể yếu đuối tựa như không thể chịu nổi một cơn gió, bỗng dưng đứng dậy thẳng tắp. Gương mặt cực gầy hiện lên ý cười, ông nói: “Ngươi cho là, cái đám Hộ Long Vệ này của ngươi có thể bảo hộ được nàng sao?”

Trên người ông đột nhiên bộc phát ra lực lượng cùng sát khí vô cùng mạnh mẽ, khiến cho gương mặt như bộ xương khô của ông thật sự trông giống như ác ma đến từ địa ngục.

Ông cười nói: “Loại độc này, mặc dù không thể rõ ràng nhưng lại tựa như một loại ưu đãi, khiến ta tăng cường công lực rất nhiều. Hiện giờ lại dùng để đối phó với chính người thân của mình, có phải là quá châm chọc rồi không?”

Trên mặt ông mang theo thần sắc lạnh lùng. Lạnh lùng đến mức cứ như đang đứng trên đỉnh tuyết sơn vậy. Ta trông thấy vẻ mặt lạnh lùng này của ông, không có lấy một tia độ ấm. Lão cha hờ luôn cùng ta đấu võ mồm không biết đã biến đi đâu rồi. Xuất hiện trước mắt ta bây giờ chỉ còn lại một người hoàn toàn xa lạ…

Xương cốt trên người ông phát ra thanh âm lách cách. Ta biết, chân khí đã vận dụng đến mức tận cùng mới có thể khiến cho xương cốt phát ra âm thanh như vậy. Ta không ngờ được, một người gầy yếu đến nông nỗi ấy mà chỉ trong nháy mắt có thể từ cực yếu trở nên cực mạnh. Ông hiện giờ, trông giống như một cây cổ thụ đâm xuống mặt đất, cứng rắn, kiên cường, dẻo dai. Sát khí tỏa ra tràn ngập trời đất, không ai có thể ngăn cản.

Ta thấy vài vị Hộ Long vệ bị Lâm Thụy “lừa tới” kia bắt đầu tiến lên bày trận thuật. Vẫn là trận pháp tầng tầng quấn quanh đó. Lão cha lại đột nhiên bộc phát công lực, đánh sâu vào. Trận thuật bị giải khai một lỗ hổng thật lớn. Ông từng bước từng bước tiến lại đây. Ánh mắt không hề biểu lộ tình cảm. Ông đã coi ta như kẻ thù lớn nhất của ông mà đi tới…