Edit: Ckun
Beta: Docke
Ánh mắt lão cha phức tạp nhìn ta, ánh sáng lấp lánh trong mắt như gợn sóng lại như bi ai. Ông nói: “Sự thông minh của ngươi cuối cùng lại hại chính ngươi…”
Ta nói: “Như vậy, tất cả những gì ta đoán đều là sự thật?”
Lão cha trầm mặc không nói. Đáy lòng ta lạnh lẽo, thở dài một tiếng, hướng ra ngoài cửa mà đi. Lão cha nói: “Tiểu Tuệ, ngươi thật sự không muốn ở lại?”
Ta nhàn nhạt nói: “Nếu như lão nhân gia, ngài bằng lòng đi cùng tiểu nữ, tiểu nữ hoan nghênh vô cùng. Nhưng nếu ngài muốn ở đây sống hết quãng đời còn lại, tiểu nữ cũng không ngăn cản. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình. Ta nghĩ, điều này ngài còn không hiểu rõ sao?”
Tuyên Vương không thể tưởng tượng được, gọi lão cha ta ra lại dẫn đến một kết quả như vậy, trong lúc nhất thời ngạc nhiên không nói được gì. Lão cha cũng không ngờ nổi, ta lại có thể tuyệt tình rời bỏ ông như thế. Bọn họ vốn muốn dùng tình thân khuyên giải, khiến kế hoạch của ta rơi vào khoảng không. Khuôn mặt hai người đồng thời đều lộ ra vẻ mờ mịt.
Tuyên Vương cắn răng, tuyệt nhiên nói: “Ngươi hôm nay là tân nương tử của ta. Cho ngươi tùy tiện ra vào Tuyên Vương phủ thì bổn vương còn mặt mũi nào nữa. Dù nói gì đi nữa, bổn vương cũng sẽ không thả ngươi đi…””
Thụy Vương gia đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, thở dài: “Nhị ca, thật không thể ngờ được, mấy chuyện cưỡng bức dân nữ thế này mà huynh lại bằng lòng làm trước mặt công chúng như vậy sao?”
Tuyên Vương nghe xong hàn ngôn giá ngữ của hắn, nếu như nói không tức giận thì kia chắc chắn là giả. Đến ngay cả ta đang lúc tâm tình uể oải, nhưng nghe được lời hắn nói cũng không khỏi âm thầm muốn cười.
Ta đột nhiên có cảm giác, vẻ tươi cười của hắn giống như biển rộng bao dung, tiêu trừ tất cả ưu sầu trong ta. Nếu có khả năng, ta thật muốn nhào vào lòng hắn mà khóc lớn một hồi. Còn hắn, liệu có thể nào sẽ vỗ về bờ vai để an ủi ta không? Ta ra sức lắc đầu, gạt phắt cái ý tưởng không thực tế này. Hắn cười nhạo ta thì còn có chút khả năng. Bản thân mình thống khổ thì chỉ có chính mình mới có thể giải quyết. Không ai có thể giúp ngươi…
Tuyên Vương nói: “Tam đệ, một tay ngươi đạo diễn trò hay này, ta sẽ không để ngươi yên đâu…”
Hắn ôm quyền chào các vị tân khách, nói: “Hôm nay tiểu vương đắc tội các vị. Hiện giờ mọi người đều thấy, tiểu vương cùng Như phu nhân nảy sinh một chút mâu thuẫn. Hôn lễ tạm thời hủy bỏ, xin mời các vị trở về…”
Đám tân khách trong ngoài đã sớm như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Mỗi người đều không muốn trắng trợn xen vào vòng tranh đấu của các hoàng tử. Nghe hắn nói xong, lập tức có không ít người đứng dậy, vừa chắp tay đáp lễ vừa đi nhanh ra khỏi Tuyên Vương phủ. Trong nháy mắt, cả đại sảnh không còn một bóng người, ngoại trừ ba vị hoàng tử cùng tùy tùng, Bình Vương phi, ta và hai người Tư Đồ, Tiểu Phúc Tử. Kỳ thật, ta cũng muốn thừa dịp mà chuồn luôn. Khổ nỗi lại không thể chuồn. Thứ nhất, các vị đều đang trơ mắt ra nhìn, thứ hai, ta còn muốn xem một chút, Tuyên Vương rốt cuộc sẽ có thủ đoạn gì, còn Lâm Thụy sẽ xuất ra mưu kế thế nào. Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên chính là, vì sao ngay cả Hộ Long Vệ của Mẫu Phượng Thấm mà Lâm Thụy cũng có thể điều được đến đây. Có phải hắn đã cùng Mẫu Phượng Thấm đạt thành hiệp nghị gì rồi không? Có thể là… lấy thân báo đáp gì gì đó không nhỉ? Mà Mẫu Phượng Thấm hôm nay không xuất hiện, phải chăng cũng là một trong những điều đã hiệp nghị?
Xem ra, đáy lòng ta vốn không thể thừa nhận, vấn đề ta quan tâm vẫn là Mẫu Phượng Thấm kia…
Tuyên Vương nói: “Hoàng huynh, tam đệ, bổn vương còn phải xử lí việc nhà. Hai vị nếu không có việc gì nữa thì xin mời về đi, miễn tổn thương hòa khí…”
Lâm Thụy nở nụ cười, hắn nhàn nhạt nói: “Nhị ca, huynh cho rằng đây còn là việc nhà của huynh sao?”
Tuyên Vương lạnh lùng nói: “Việc giữa ta và Như phu nhân, chẳng lẽ không phải là việc nhà sao?”
Lâm Thụy lạnh nhạt nói: “Huynh dùng thủ đoạn lừa gạt, cưỡng bức cướp đi vị hôn thê của ta, còn nói đây là việc nhà của huynh?”
Ta dù đang bận vẫn ung dung nghe được cuộc tranh cãi của bọn hãi. Trong lòng mặc dù đang tràn ngập thất vọng đối với lão cha, tâm tình đang lúc uể oải, nhưng lúc này, nghe xong lời hắn nói, nếu không thể nói là long trời lở đất thì cũng là kinh thiên động phách. Nếu như ta mà có khinh công thì thật sự sẽ nhảy dựng một cái, bắn lên cao mười trượng, đụng vào nóc nhà, vỡ cả đầu ra rồi. Hiện giờ, ta lại không thể làm gì được, chỉ biết đứng thẳng giữa hội trường, ngây ra như phỗng… Hắn, hắn, hắn, hắn nói ai là vị hôn thê của hắn?
Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ đã sớm đứng bên cạnh ta. Nghe xong lời này, hai người không hẹn mà cùng nhìn ra chung quanh, tìm kiếm vị hôn thê Lâm Thụy vừa nói. Nhưng chỉ duy nhất… không nhìn ta…
Bình Vương tức giận chưa nguôi, nghe xong lời này, giật mình hỏi: “Ngay cả Mẫu Phượng Thấm cũng bị nhị đệ bắt tới đây sao?”
Tuyên Vương càng thêm thâm trầm, hắn thật không thể tưởng được. Tam đệ Thụy Vương của hắn không ngờ lại dám đứng trước mặt mọi người diễn trò, nói mấy lời như vậy. Hắn không tự chủ được hỏi: “Vị hôn thê mà ngươi nói, không phải Như phu nhân của ta đấy chứ?”
Lâm Thụy cười lạnh: “Nàng từ lâu đã cùng ta tình đầu ý hợp, ngầm kết tình duyên. Ta còn đang muốn xin chỉ thị của phụ hoàng, được tùy ý lập gia thất thì nàng lại bị huynh lừa tới đây. Huynh nói xem, đây có còn là chuyện nhà huynh nữa không?”
Nếu như cằm ta không được gắn kết với cơ thể một cách chắc chắn, bây giờ thật sự có khả năng rơi xuống đất cái ‘rầm’, vỡ thành từng mảnh nhỏ rồi. Bởi vì ta cảm giác, nước miếng trong miệng đang có xu thế chảy xuống…
Ta nghĩ, sao hắn không nói là lỡ lầm mang thai luôn đi, không phải lại càng làm người ta thêm á khẩu không trả lời được, không phải càng khiến người ta tràn ngập khiếp sợ, hiệu quả bốn phía luôn sao?
Ta đang nghĩ ngợi, vị này còn nói: “Tuy rằng chưa lầm lỡ mang thai, nhưng đã có thân thiết da thịt. Nhị ca, huynh nói xem, huynh có nhiều thiếp thất như vậy, tại sao cứ phải dùng hết cách này đến cách khác muốn cướp thê tử của thần đệ. Huynh đối xử với thần đệ mà lại mạnh mẽ bá đạo như vậy, nếu như phụ hoàng biết được…”
Tuyên Vương ngắt lời hắn, cười lạnh: “Lời ngươi nói, có gì làm chứng?”
Ta vừa nghe, Tuyên Vương bắt đầu rối loạn rồi. Loại chuyện này, lấy đâu ra chứng cứ cho được? Hắn khi không lại đi hỏi như vậy?
Quả nhiên, Tuyên Vương tỉnh ngộ, biết bản thân đã nói sai rồi…
Lâm Thụy đã cười nói: “Nhị ca, huynh muốn ta diễn trò, đứng trước mặt nhiều người như vậy nói ra việc ta cùng Giả tiểu thư tối lửa tắt đèn tiến hành chuyện thân mật da thịt như thế nào sao? Huynh không biết xấu hổ dám nghe, nhưng ta cũng rất ngượng không dám nói đâu…”
Ta cảm giác trên mặt như có lửa thiêu, miệng đã nửa ngày không khép lại nổi, vội lấy tay lôi hàm dưới ngậm lại. Càng tức hơn nữa khi nghe thấy Tiểu Phúc Tử ở bên tai ta nhẹ nhàng nói: “Nhìn không ra a, thật là nhìn không ra a…”
Tuyên Vương nói: “Đây chẳng qua là lời một phía của ngươi thôi…”
Lâm Thụy nói: “Nếu vậy, huynh cứ thử hỏi Giả tiểu thư đi. Nàng bằng lòng đi theo ta, hay vẫn muốn tiếp tục ở tại chỗ này làm Như phu nhân của huynh…”
Ta đương nhiên bằng lòng đi theo gì gì đó kia, nhưng là, cũng không cần phải dùng đến cách này a. Ta muốn phản bác, muốn nhảy dựng lên chỉ thẳng vào mũi Lâm Thụy mà mắng to. Đáng tiếc, tim ta đang tăng tốc, đập quá nhanh, máu lưu thông quá nhanh, không thể nói được lời nào. Hơn nữa, ta vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm Thụy đang cười hì hì thỉnh thoảng lại liếc nhìn ta một chút. Biểu tình đó sao mà giống trượng phu ba ngày đầu tân hôn rình coi tân nương tử thế nhỉ, làm cho người ta không tự chủ được mà nghĩ xấu. Ta nghĩ, gương mặt ta có lẽ lại càng thêm đỏ…
Hoàn hảo có Tiểu Phúc Tử giúp ta, hắn nói: “Tiểu thư chúng ta, đương nhiên là đi theo Thụy Vương rồi…”
Đây còn không phải là làm trở ngại à, chứ giúp cái gì được? Ngươi hẳn là phải giải thích với các vị kia cho rõ ràng: Tiểu thư chúng ta không có cùng ai, ai, ai thân mật da thịt, chỉ bằng lòng đi cùng Thụy Vương mà thôi…
Nói chuyện với ngươi sao mà đơn giản quá vậy?