Trans+Edit: Pinoneverdie
Buổi tối, lúc Viên Tung hầu hạ tắm rửa, xối xối gội gội cho Hạ Diệu, phát hiện bộ mỹ phẩm dưỡng da trong ngăn kéo không thấy nữa, thuận miệng hỏi một câu, "Cậu đem bộ mỹ phẩm dưỡng da đi đâu rồi?"
Hạ Diệu mở miệng dối trá, "Đưa cho mẹ tôi đem về nhà rồi."
Viên Tung không nói gì, bưng chậu rửa mặt đi vào nhà vệ sinh.
Buổi tối, hai người ai nấy đều tự nằm ở một giường khác nhau, khoảng cách hai giường không tới một thước.
Hạ Diệu trước khi ngủ thích làm nhất một việc là rình xem Viên Tung, cậu ta phát hiện thói quen sinh hoạt của Viên Tung và mình không mấy khác nhau. Viên Tung trước khi ngủ rất ít nghịch điện thoại di động, thông thường chỉ nhìn xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào không, kiểm tra xong thì quy quy củ củ đặt ở trong hộc tủ không màng tới nữa.
Hơn nữa tư thế ngủ của Viên Tung cũng rất ngay ngắn, nằm vững vàng thẳng tắp, rất ít khi chuyển tư thế ngã ngửa hoặc tay chân đặt tán loạn trên giường. Chăn cũng đắp rất đàng hoàng, sẽ không cùng ra giường quấn lại một cục như người thường.
Chắc chắn những năm tòng quân ròng rã đã khiến hắn ta cắm sâu trong lòng những quy cách này.
Hạ Diệu nghĩ đến mà không nhịn được, cùng người như hắn ta sinh hoạt chung không phải là sẽ cảm thấy đặc biệt khó chịu mệt mỏi hay sao?
Viên Tung chậm rãi đốt một điếu thuốc.
Mắt Hạ Diệu liếc nhìn sang, Viên Tung vừa hút vừa đắp chăn lên bụng, mép chăn sát rìa giường, "bán che bán trần" (nửa thân dưới đắp chăn, nửa ở trên thì không), đường nét bắp thịt đầy đặn cùng những đường gân thô kệch như hoa văn chạm khắc làm hiện lên rất rõ ràng sự quyến rũ đầy khí phách của một người đàn ông. Từ lông mày chạy xuống cằm rồi đến yết hầu, tất cả liên kết lại tạo thành một đường vòng cung trông như một thanh đao lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng thanh đạo này lại bị ánh mắt thâm sâu kia làm cho trở nên ôn nhu, khiến tổng thể khuôn mặt hiện lên vô cùng sinh động.
Viên Tung hướng về phía Hạ Diệu nhìn lướt qua, cậu ta lúc này lại đang hý hoáy với cái gối ôm hình nấm.
Hạ Diệu đối diện với "bảo vật minh chứng tình yêu son sắc" của mình không ngừng đùa giỡn, lúc này ở cái 'đầu lớn' của gối ôm hình nấm xoa xoa bóp bóp, cái đầu nấm bị mơn trớn thô lỗ, còn thân nấm thì bị Hạ Diệu dùng tay bóc tuốt cọ xát lên xuống, gối ôm bị co rút rồi lại giãn nở không ngừng. Sau đó, đem đầu lưỡi vươn dài ra, đặt cách cái 'gối ôm hình dương v*t' chừng vài cm, hướng vào cái đầu mút manh nha liếm láp, ánh mắt bỡn cợt, khiêu khích trêu đùa.
Viên Tung hút thuốc xong lòng vừa mới ổn định, lại bị một ngọn "quỷ hỏa" công hãm.
Cánh tay mạnh mẽ đưa tới, bàn tay to lớn nắm cái vạt áo bệnh nhân của Hạ Diệu, sau đó một tay xách cái gã cân nặng hơn 140kg quật lên giường của mình.Hạ Diệu trong nụ cười lộ ra điệu bộ hư hỏng, lúc này tự vạch trần và vứt bỏ hết tất cả những lớp mặt nạ ngụy trang, cứ như thế mà lộ ra bản chất thật sự của đấng nam nhi, phóng đãng, tràn đầy sinh lực, không thể tự kiềm chế được.
Viên Tung hơi thở nóng hừng hực, từ từ cọ xát vào gò má của Hạ Diệu, "Cậu tại sao lại trở nên như vầy chứ?"
"Thiên - sinh - thì - da." (Trời sinh ra là đã nghịch ngợm)
Viên Tung phát hiện câu nói này của Hạ Diệu thật sự chuẩn xác, tiếp xúc với cậu ta càng lâu, càng phát hiện con người này rất khó chỉnh đốn.
Không biết từ lúc nào, thoáng một cái trong lòng lại dâng trào máu huyết, lần này tôi cho cậu một chút sức lực chống đỡ cũng không có.
Lại một lần nữa suy nghĩ trong đầu lại trơ tráo "lệch hướng ", bác sĩ đã căn dặn nhiều lần tuyệt đối không được làm chấn động mạnh lên vết thương trên đùi, nhưng bây giờ Viên Tung giống như bị "độc phát công tâm", cơn nghiện phát tán, lòng tham trổi dậy bất chấp hậu quả mà phóng túng trụy lạc.
Hai cái đùi của Hạ Diệu bị đôi bàn tay to lớn của Viên Tung giam cầm, duy trì một tư thế, hoàn toàn không thể động đậy. Mỗi lần Hạ Diệu kích động, theo bản năng mà giãy dụa, muốn dùng chân kẹp lấy cổ của Viên Tung, đều bị Viên Tung dùng lực cưỡng chế lại đến hoảng sợ. Loại mùi vị bị ngược đãi này khiến khoái cảm của Hạ Diệu tăng lên gấp mấy lần, bị đối xử tàn bạo mà kêu gào lên những âm thanh vô cùng dâm đãng.
Trong lúc ngón tay của Viên Tung vừa mới rút ra từ trong người Hạ Diệu, Hạ Diệu có loại cảm giác không rõ từ đâu, can đảm nói.
"Chúng ta làm chuyện đó nữa đi."
Lời này của Hạ Diệu nói lên, không hề hoài nghi hay thắc mắc, thật sự là từ trong khoan miệng của cậu ta thống khoái đi ra ngoài.
Viên Tung chân mày nới lỏng, yết hầu cuồn cuộn, "Cậu nói cái gì?"
"Cho tôi 'rung lắc' dưới thân của anh đi" Hạ Diệu nói năng rất có khí phách.
Viên Tung hừ lạnh một tiếng, "Nhưng hai cái đùi của cậu?"
"Anh thao tôi được mà."
Nghe nói như thế, Viên Tung bắt đầu có một loại cảm xúc vặn vẹo, thô tục, không thể bình tĩnh, trong lòng vừa xao động vừa tức giận, tâm tình rất phức tạp.
Trầm mặc một lúc thật lâu, Viên Tung bị áp lực trong phòng bức tới mức tận cùng, bộc phát ra một tiếng quát lớn.
"Lúc trước thao thoải mái cậu bày đặt giả vờ không chịu, bây giờ thương tích đầy mình lại cầu xin tôi thao cậu."
Hạ Diệu không kiềm được toát ra một tia cười, khiến Viên Tung thô bạo mà giáo huấn nửa thân dưới đang bị thương của cậu ta.
Lúc này, Hạ Diệu nửa người đau như bị xe cán qua nghiền nát, đây có lẽ là hình phạt nghiêm ngặt gắt gao vượt ra khỏi giới hạn chịu đựng mà Viên Tung dành cho cậu ta. Hạ Diệu nói sẽ có ngày dùng "gối ôm hình dương v*t to lớn" đâm vào mông Viên Tung vài cái, nhưng bây giờ tâm tình lại có chút biển chuyển, trong lời nói xen lẫn nỗi buồn vô cớ cùng chua xót khổ sở."Tôi thấy là tôi rất hư hỏng."
"Không sao, có tôi quản cậu."
...
Một tuần sau, Hạ Diệu xuất viện.
Một tháng sau, công ty của Viên Tung nghênh đón một nhóm học viên mới.
Thời tiết chuyển biến ngày càng ấm, đủ loại phong ba bão tố trong dịp lễ mừng năm mới vừa rồi cũng lặng lẽ trôi đi, công ty Hắc Báo trả đũa thất bại, nhưng lại đem đến cho công ty Viên Tung không ít ảnh hưởng tiêu cực. Mặc dù được làm sáng tỏ như thế nào đi chăng nữa, trong chốc lát những thông tin sai lệch đó không thể tự biến mất được, muốn vãn hồi lại uy tín của công ty ngay tức khắc không phải dễ dàng.
Huống hồ, muốn xây dựng hình ảnh tốt đẹp cho một công ty không hề khó, cái khó là đứng trước "đầu sóng ngọn gió" mà vẫn duy trì được hình ảnh.
Rõ ràng nhất chính là những biểu hiện trong công tác chiêu sinh lúc này.
Các huấn luyện viên cũng gặp phải khó khăn, việc chiêu sinh vào năm ngoái không hề xuất hiện tình huống lạ kỳ như năm nay, số lượng nữ nhân muốn làm bảo tiêu đến đăng kí tăng gấp mấy lần, trong khi lượng nam nhân đến đăng kí lại giảm một nửa.
Đại đa số những cô gái này đều là vì thấy được đoạn quảng cáo tuyên truyền của công ty trên tivi, phát hiện trong tiết mục tống nghệ các nam nhân trình diễn đều là soái ca tuyệt mỹ nên nháo nhào đến ghi danh. Vì vậy có thể nói những người đến đây có rất nhiều thể loại và mục đích khác nhau mà đăng kí. Có người hoàn toàn chẳng biết gì về công việc bảo tiêu, có người căn cơ tố chất đều tốt, nhưng lại hay khiêu khích với các huấn luyện viên, luôn mang tâm lý đùa giỡn.
Công ty Viên Tung tuyển chọn nữ bảo tiêu có thể so sánh như một cuộc thi hoa hậu.
Ở đây đối với nữ bảo tiêu, tỉ lệ về vóc dáng và tướng mạo yêu cầu cực cao, bởi vì hiện tại rất nhiều nữ minh tinh đều thích chọn một nữ bảo tiêu đi theo bên mình. Hơn nữa, số lượng nữ bảo tiêu hành nghề rất khan hiếm, cho nên so với nam bảo tiêu thì lại sáng giá và nổi bật hơn, hình tượng cá nhân và trình độ cũng tương đối, có thể phù hợp với thân phận và địa vị của những nhân vật công chúng.
Hạ Diệu tự cho rằng mình nhìn người cực chuẩn, cho nên mấy ngày nay chạy tới chạy lui một mực đảm nhiệm việc tuyển chọn.
Nhìn thấy những huấn luyện viên khác đang nghiêm túc, dò xét, tính toán cân nhắc trước một đám những cô gái trẻ tuổi đang mặc áo tắm bikini, Hạ Diệu trong lòng có loại cảm khái sâu sắc, cái này mà là tuyển chọn bảo tiêu? Cái này bản chất chính là chọn phi tần hậu cung cho Viên Tung!
Kế bên có một nhân viên vỗ lưng Hạ Diệu một cái, đưa cho cậu ta một chén nước trà.
Hai người họ hàn huyên với nhau, câu được câu không.
"Mấy học viên nam xem như không có nhiều hy vọng sao?" Hạ Diệu hỏi.
"Huhm, từ trước tới giờ, chưa từng xuất hiện tình huống này, đều là do mấy cái tin tức cải vã ồn ào gây ra."Hạ Diệu ánh mắt lướt nhìn lên thân hình của những cô gái đẹp trước mặt, nhàn nhạt nói rằng, "Nữ nhân lại không ít."
"Đều là vì Viên tổng mà chạy tới đây."
Hạ Diệu vẻ mặt kiềm hãm, "Làm sao cậu biết?"
"Hắc, anh không nghe người ta bàn chuyện à? Hiện tại ở trên mạng đang truyền đi một thông tin, gọi là thống kê top mười người đàn ông đáng giá nhất kinh đô, trong đó đứng đầu chính là Viên tổng. Nhiều tiền, đa tài, có trình độ, cư xử đúng mực, có khí phách, quan trọng là cha mẹ đều đã mất. Con gái bây giờ đều không phải là không thích chịu áp lực từ cha mẹ chồng hay sao? "
Hạ Diệu cười nhạt, "Hắn có cái gì gọi là cư xử đúng mực chứ? Không phải cũng chỉ là một gã thích thao đàn ông thôi sao?"
Người nhân viên đó cho rằng Hạ Diệu trong lòng không phục, vội vàng nói thêm một câu, "Với xuất thân và tư chất của cậu thì anh ta không thể sánh bằng, ở trong mắt chúng tôi, thành thật mà nói cậu mới chính là một nam thần a!"
Hạ Diệu rất buồn bực khi người khác nói gì đều đem bối cảnh gia đình của mình đề cập đến, chỉ có điều không thể hiện ra ngoài, đành bưng chén trà đi qua bên khu vực tuyển chọn nam bảo tiêu.
"Chúng tôi đã nói xong, rất rõ ràng, học phí phải thanh toán một lần duy nhất. Chúng tôi không phải là trường học không có cho vay tiền học phí."
"Tôi có thể đóng trước một nửa được không, số tiền còn lại sẽ thường xuyên ở đây làm công dọn dẹp để bù đắp."
"Ở đây có gì cho cậu làm? Cơm nước của chúng tôi đều là tự làm tự ăn, cũng chẳng có công việc nào cần cậu dọn dẹp!"
"Nhưng tôi là vì Viên tổng mà chạy tới đây, tôi có một tấm lòng son sắt!"
Mọi người một trận cười vang, đây chính là người nam học viên đầu tiên nói chạy tới đây là vì Viên Tung.
Hạ Diệu buồn bực đi tới, ở giữa đám nam nhân đang ứng tuyển, hỏi, "Có chuyện gì mà ồn ào?"
"Cậu ta tới một nơi đào tạo chất lượng cao như vầy, không đóng nổi học phí, còn nằm ỳ ở đây không chịu rời đi."
Hạ Diệu nhìn theo hướng mà huấn luyện viên chấm thi đang chỉ thì thấy một người nam nhân, tuy rằng toàn thân hắn ta trang phục đều lấm lem bùn đất, nhưng vẫn có thể nhìn ra được hình dạng tuấn lãng, thân thể cốt khoẻ mạnh. Nhất là phía sau vẫn còn đeo một cái túi quấn lớn, bên trong chắc là đựng chăn cuốn, xem ra thái độ của hắn tương đối kiên định, có cảm giác là đã trãi qua một giai đoạn khổ luyện đánh đấm trường kỳ.
Hoa huấn luyện viên còn nói, "Anh đề cao công ty chúng tôi như vậy, cái này đúng là niềm vinh dự cho chúng tôi. Nhưng ở đây không phải là viện mồ côi, không có nghĩa vụ hỗ trợ và giúp đỡ những người không đủ điều kiện, chúng tôi cũng là tuân theo quy định mà làm việc, rất mong cậu đừng làm chúng tôi khó xử được chứ?"
"Các người không thu nhận tôi, sẽ là mối ân hận và tiếc nuối lớn nhất cuộc đời Viên tổng."
Lời này vừa nói ra, lập tức rước lấy sự cười nhạo của mọi người, còn có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, dĩ nhiên là thái độ đến xem náo nhiệt. Thế nhưng Hạ Diệu lại phát hiện, bất kể những người xung quanh dùng phương thức khích bác công kích gì, tên này vẫn giữ nguyên gương mặt không chút biến sắc, nhãn thần kiên nghị, không một chút dao động.
Tới mức bọn họ còn nói hắn ta nhưng một gã tâm thần Hạ Diệu cũng không cảm thấy vậy, ngược lại cậu ta lại thấy người này nội tâm vô cùng mạnh mẽ, mang trong lòng ý chí phục thù cao, bất kể là tính nết hay tố chất cơ thể đều mười phần phù hợp với khẩu vị tuyển chọn nhân tài của Viên Tung.
Quan trọng là, tấm lòng của hắn đối với Viên Tung chính là cảm mến, kính phục hết sức chân thành không gì có thể rung chuyển. Giữ hắn lại chỗ này, có thể dùng sức ảnh hưởng của hắn đàn áp được đám nữ nhân bon chen nháo nhào kia.
Vì vậy, Hạ Diệu tiến lên phía trước, hỏi, "Tên gì?"
"Điền Nghiêm Kỳ."
"Tuổi?"
"22."
"Trước đó làm gì?"
"Tham gia quân ngũ, vừa xuất ngũ."
Hạ Diệu gật đầu, xoay người, mặt đối diện với huấn luyện viên chấm thi nói: "Hắn thiếu phân nửa học phí tôi sẽ trả cho hắn, người này....tuyển."
...
HẾT CHƯƠNG!