Thời tiết khô nóng, nương tử nhà mình lại yêu cái đẹp, khi mặt trời gay gắt thì tuyệt không chịu ra cửa một bước, lần này đi nhạc gia đường xá xa xôi, Tống Tử Hằng thầm tính toán, liền hạ quyết tâm sáng sớm lên đường.
Vì thế hôm nay Tô Uyển trong lúc ngủ mơ thì bị đánh thức. Cụ thể có bao nhiêu sớm ư? Chính là khi nàng mặc tốt y phục, lúc đến trong viện rửa mặt, vừa ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy vầng trăng tròn nửa trong suốt ở phía chân trời, khi đó Tô Uyển còn tưởng rằng là buổi tối, sau lại nghĩ nghĩ, phỏng chừng đại khái chính là rạng sáng khoảng 5 giờ, sớm như vậy đem người kêu lên, cũng là muốn phát rồ.
Nhưng việc này Tô Uyển không quyền lên tiếng, đánh xe lại không phải là nàng.
Tô Uyển dựa lưng vào một sọt đậu phộng, Tống Tử Hằng cố ý dùng dây thừng cố định hai bên trái phải để cho nàng dựa lưng, nói là trên đường nàng có thể an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng Tô Uyển làm sao ngủ được.
Tống Tử Hằng tự mình đánh xe bò, lôi kéo Tô Uyển lắc lư ra khỏi Tống gia thôn, Tô Uyển nhìn hắn ngồi đến thẳng tắp sống lưng, mặc áo xanh, bả vai có vẻ phong lưu lại đơn bạc, nghĩ thầm thật nên làm các muội tử ở đời sau cả ngày ở trên mạng la hét tiểu thịt tươi nhìn xem chân chính cái gì kêu là mặc quần áo nhìn gầy thoát y lại có thịt. Tô Uyển chợt liếc mắt một cái nhìn Tống Tử Hằng, vốn cho rằng hắn chính là thư sinh hư nhược phong thần tuấn lãng, điển hình của cái loại gánh không gánh nổi, xách không xách nổi, không nghĩ rằng hắn sinh trưởng từ nhà nông, từ nhỏ chính là nhân vật thần đồng, người trong thôn coi trọng, cha mẹ huynh đệ cưng chiều, cũng không biến thành thiên tài mắt cao hơn đỉnh, chẳng những học hành lợi hại, việc nhà nông cũng có thể làm, lại biết kể chuyện xưa, còn biết thiết kế tiểu viện, Tô Uyển về sau mới biết được không chỉ có là bàn đu dây, mà cả tiểu viện nông gia sinh cơ dạt dào này của Tống gia, cũng là chiếu theo Tống Tử Hằng quy hoạch bố trí, có thể thấy được người này vẫn là có chút sinh hoạt tình thú, không nghĩ tới hắn ngay cả xe bò đều biết đánh, phóng tới hiện đại tuyệt đối là đại biểu nam thần nội ngoại kiêm tu* a!
*nội ngoại kiêm tu: ý là thanh niên giỏi việc nước đảm việc nhà
Có đôi khi Tô Uyển cảm thấy vị tiện nghi trượng phu này, tựa như chiếc túi thần kỳ của Mèo máy, mỗi khi nàng nhìn thấy lại là một dáng vẻ mới, mà Tống Tử Hằng đối với nàng ước chừng cũng là loại tâm tình này. Lần này hắn được nghỉ dài hạn, mấy chục ngày sớm chiều ở chung, thế nhưng dần dần phai nhạt ấn tượng lúc ban đầu đối với nàng, bộ dáng mắt cao hơn đỉnh của nàng lúc đó làm hắn căm thù đến tận xương tuỷ, luôn nhìn người nhà hắn bằng con mắt khinh thường, nàng được nuông chiều nên kiêu ngạo thẳng thắn, tuy biết đó là khuyết điểm, lại cũng không phải dễ dàng có thể chịu đựng được như vậy.
Ánh trăng dần dần biến mất, hoàn toàn không thấy bóng dáng, mặt trời còn chưa có dấu hiệu muốn dâng lên, trời tờ mờ sáng, Tô Uyển quay đầu lại, đã không thấy rõ vị trí của Tống gia thôn, nhưng thật ra nhìn rất nhiều thôn xóm nhỏ đan xen cũng thú vị, phân không rõ nơi nào là nơi nào, thuần một sắc ngói đỏ, ở trong sương trắng như ẩn như hiện, xa xa nhìn lại, tựa như một bộ tranh thuỷ mặc tràn ngập ý thơ, cũng có thanh sơn điểm xuyết trong đó.
Tô Uyển nghĩ thầm khó trách cổ đại ra văn nhân, nhìn phong cảnh tràn ngập ý thơ này, nàng cũng cảm thấy chính mình bỗng nhiên muốn ngâm một bài thơ, chỉ là tình thơ ý hoạ thực mau bị một đường xóc nảy đánh vỡ. Tô Uyển thấy Tống Tử Hằng chuyên tâm đánh xe, liền một tay chống mặt sàn xe, một cái tay khác thực bất nhã duỗi đến phía sau xoa xoa mông. Dựa theo cách nói của Tống gia thôn, bọn họ là ở bên cạnh huyện thành, thật sự tiện lợi, tuy không tu sửa thành quan đạo, nhưng nhiều người như vậy tới tới lui lui vào thành, con đường này cũng đạp đến san bằng, chỉ là không đủ rộng mở, bằng không so quan đạo cũng không kém chút nào.
Tô Uyển nghĩ vậy, lặng lẽ vì Tống Tử Hằng châm cây nến, nếu người ở Tống gia thôn nói không sai, vậy đến khi hắn vào kinh đi thi, chẳng phải là muốn phát điên hay sao? Dù sao người bi kịch nhất đều không phải nàng.
Hoài loại tâm tình vui sướng khi người gặp họa này, hai người rốt cuộc vào thành.
Nữ nhi cùng con rể trở về, Tô lão cha vốn không làm cái gì, chuyện thư viện của con rể nghỉ cũng không phải bí mật, có tâm nghe ngóng liền biết, ngay khi Tống Tử Hằng trở về nhà, liền có người đem tin tức báo cho Tô lão cha, bản thân Tô lão cha đánh giá, Tống gia tuy rằng hơi nghèo, nhưng cũng có chỗ lợi, đều là người phúc hậu, con rể lại biết điều hiểu lễ, thu hoạch trong đất xong, hẳn là sẽ bớt thời giờ bồi nữ nhi trở về một chuyến.
Lúc này đây, Tô thái thái còn ở cửa liền kéo tay Tô Uyển, mặt mày hớn hở nói: “Hôm qua cha ngươi vẫn luôn nói các ngươi sẽ tới, ta vốn không tin, lại không nghĩ là thật sự, chẳng lẽ cha ngươi trở thành tiên sinh đoán mệnh sao?” Trêu ghẹo trượng phu một câu, Tô thái thái lại nói với Tống Tử Hằng, “Các ngươi cũng thật là, người tới là được, kéo nhiều đồ vật như vậy làm chi?”
Tống Tử Hằng cười nói: “Năm nay trong nhà thu hoạch tốt, nhà Nhạc phụ Nhạc mẫu lại không trồng trọt, hẳn là muốn nếm thử chút đồ ăn tươi mới.”
“Vậy cũng không cần kéo nhiều như vậy, nhìn tư thế này giống như đem hơn phân nửa cái nhà dọn lại đây.” Tô thái thái một bên nói một bên phân phó gia đinh đem đồ vật vào, lại sai người dắt bò đi ăn cỏ.
“Được rồi, đừng ở cửa nói chuyện, vào nhà thôi.” Tô lão cha lên tiếng, đoàn người liền bước vào tòa nhà Tô gia.
Đi vào nhà chính, sớm có tiểu nha hoàn dâng trà, lúc sau Tô lão cha bắt đầu hàn huyên, nói câu đầu tiên chính là: “Uyển Uyển gần đây không gặp rắc rối gì chứ?”
Tô thái thái cũng cười cười, tha thiết nhìn Tống Tử Hằng, ra vẻ “Hùng hài tử nhà ta gần đây có ngứa da hay không”, làm Tô Uyển không tự chủ được thấp đầu. Tống Tử Hằng mỉm cười nhìn Tô Uyển liếc mắt một cái, cười nói: “Nương tử từ lần trước trở về, gần đây thập phần hiền huệ, tiểu tế vẫn luôn ở thư viện, đều là nương tử thay ta chiếu cố gia đình, tiểu tế vẫn luôn cảm kích.”
Tô lão cha và Tô thái thái liếc nhau, lúc này mới xác định lỗ tai của mình không nghe sai, Tô lão cha còn có chút không quá tin tưởng “Hiền thê” trong miệng con rể chính là nữ nhi nhà mình, sửng sốt nửa ngày mới cười nói: “Ngươi không ở nhà, phụng dưỡng cha mẹ chồng là nàng nên làm, không đáng giá được khen ngợi.”
“Còn phải cảm tạ Nhạc phụ Nhạc mẫu hậu ái, đem nương tử gả thấp cho ta, thật là may mắn của Tử Hằng.”
Tống Tử Hằng nói mấy câu dỗ ngọt Tô lão cha và Tô thái thái đến mặt mày hớn hở, Tô thái thái lúc này đã xem Tống Tử Hằng không kém nhi tử ruột thịt là bao, Tống Tử Hằng lại đổi giọng, buồn bã nói: “Chỉ có một điều…”
Tô Uyển không khỏi dựng lên lỗ tai, đây là chuẩn bị khen trước chê sau, khen xong bắt đầu cáo trạng sao?
Cha mẹ Tô gia cũng thoáng lo lắng, chờ Tống Tử Hằng nói.
“Nương tử luôn nghĩ lấy vốn riêng trợ cấp gia dụng, Tử Hằng biết nương tử là hiếu thuận cha mẹ, nhưng trong nhà cũng không thiếu thốn, hơn nữa người lại nhiều, làm sao có thể dùng vốn riêng nhà mẹ đẻ?” Tống Tử Hằng nói, “Mong rằng Nhạc phụ Nhạc mẫu khuyên nhủ nàng, cha mẹ ta cũng là ý tứ này.”
“Chuyện này có gì phải lo lắng.” Tô lão cha khoát tay, tài đại khí thô nói, “Các ngươi cứ việc dùng là được, nàng thiếu bao nhiêu, ta lại cho thêm.”
Tống Tử Hằng khóe mắt giật giật, rốt cuộc biết được bộ dáng ‘ta không thiếu tiền’ của nương tử nhà mình là từ đâu mà tới, vốn còn muốn nói thêm cái gì, thì nha hoàn Tiểu Hồng bên người Tô thái thái tới báo: “Lão gia, thái thái, tiểu thư, cô gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong, hiện tại dùng luôn không ạ?”
Trên bàn cơm, bình rượu lâu năm mà Tống Tử Hằng đưa kia vào mắt Tô lão cha, Tô lão cha cao hứng lôi kéo Tống Tử Hằng không say không về, Tô Uyển tò mò hỏi một câu: “Tay nghề ủ rượu của Lưu đại nương thật tốt như vậy sao?”
“Nương tử có điều không biết.” Tống Tử Hằng nhiệt tâm giải thích nghi hoặc, “Tổ tiên nhà Lưu đại nương làm nghề ủ rượu, mấy năm trước Lưu đại gia ở trong thôn bán rượu, làng trên xóm dưới đều nổi danh, sau Lưu đại gia qua đời, Lưu đại nương liền cùng hai nhi tử ở trấn trên mở tiệm rượu, hiện giờ chắc là nhi tử thấy bà tuổi già, cố ý để bà về quê dưỡng lão.”
Đừng nhìn Tô lão cha lớn lên cao lớn thô kệch, ngày thường nhất tôn sùng người đọc sách, sau lại có Tống Tử Hằng làm con rể, ông tuy lo lắng nữ nhi đắn đo không được con rể, trong lòng lại chưa chắc không có tự hào, mà nay thấy nữ nhi con rể quan hệ hòa hợp, không còn lo lắng, cảm giác vừa lòng đối với Tống Tử Hằng tức khắc bay lên đến thập phần, quả thực lôi kéo hắn bồi chính mình chậm rãi uống rượu, Tô thái thái để cho bố vợ con rể có không gian, sau khi ăn xong lôi kéo Tô Uyển rời nhà chính. Rốt cuộc bọn họ chỉ có một nữ nhi, xuất giá vẫn giữ lại khuê phòng, Tô thái thái có một số việc vội vã muốn nói với nữ nhi, nên kéo Tô Uyển thẳng đến khuê phòng, phân phó tiểu nha hoàn đứng ở ngoài cửa, đóng cửa lại liền hỏi.
“Ngươi gần đây bụng có động tĩnh gì không?”
Tô Uyển thấy Tô thái thái thần thần bí bí, còn tưởng rằng có thể nghe được việc cơ mật gì, kết quả chính là một câu như vậy, dáng vẻ thất vọng bộc lộ ra ngoài, Tô thái thái không đợi nàng đáp lời, vỗ vỗ ót: “Xem trí nhớ ta này, con rể lúc trước vẫn luôn ở thư viện, mới về nhà hơn mười ngày, cho dù thực sự có, cũng không có phản ứng nhanh như vậy.”
Tô Uyển không còn lời gì để nói, chỉ có thể gật đầu. Tô thái thái bắt đầu truyền thụ bí quyết sinh con, năm đó vì sinh nhi tử bà không thiếu hỏi thăm này nọ, tới tới lui lui lăn lộn cũng chỉ sinh một nữ nhi, việc khác không nói, riêng bí quyết sinh con mà Tô thái thái biết, đều đủ viết thành sách, Tô Uyển thật sự không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể gật đầu, thái độ đoan chính, bộ dáng rất là chăm học hướng về phía trước, chính là bộ dáng khác thường này làm Tô thái thái sinh nghi, bà trừng mắt: “Ngươi cùng con rể…… chắc không phải còn chưa viên phòng chứ?”
Còn chưa viên phòng? Tô Uyển nghiền ngẫm bốn chữ này. Lượng tin tức rất lớn đi, nàng đã sớm nghĩ, đều thành phu thê, Tống Tử Hằng sao vẫn là một bộ dáng chính nhân quân tử ……
Tô Uyển không nói chuyện, Tô thái thái liền biết chính mình nói trúng rồi, gấp đến độ lôi kéo lỗ tai nàng mắng: “Ngươi là muốn tức chết nương sao, lúc trước chính ngươi đòi sống đòi chết phải gả cho con rể, hiện tại lại nghĩ ra cái chuyện xấu gì ……”
Tô Uyển vội vàng che lỗ tai cầu xin tha thứ: “Nương, đau…… Đau a, ngài nhẹ chút……”
“Nhẹ chút? Ta hận không thể đánh chết ngươi, cái nha đầu không bớt lo này!” Tô thái thái ngoài miệng lợi hại, rốt cuộc hạ thủ lưu tình, chỉ là chống nạnh hỏi, “Nói xem, lần này lại vì cái gì?”
Tô Uyển thầm nghĩ nàng nào biết nói vì cái gì, Tống Tử Hằng không có động tác, nàng càng mừng rỡ nhẹ nhàng. Nàng vừa mới ấp úng lộ ra cái ý tứ như vậy, Tô thái thái lại mắng: “Đầu óc con rể toàn sách thánh hiền, đương nhiên không biết này đó, ngươi vốn là biết, nhưng thật ra hiện giờ ngượng ngùng đi?”
Tô Uyển lại hừ lạnh: “Hắn vỗ vỗ tay đi thư viện, ta lại ở trong nhà hắn làm trâu làm ngựa, còn muốn ta hầu hạ hắn? Nào có chuyện tốt như vậy!”
“Ta nói ngươi làm sao có thể bỗng nhiên trở nên hiểu chuyện, nguyên lai đều chất chứa oán hận trong lòng, con rể đi thư viện là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao có thể vì ngươi mà bỏ bê học hành?!” Tô thái thái tức giận lại muốn nhéo tai Tô Uyển, bất quá bàn tay đến một nửa, lại thở dài, “Nhưng mà ngươi biết đem bất mãn giấu ở trong lòng, cũng là tiến bộ, ta nhìn ra được con rể hiện giờ thực vừa lòng ngươi —— là tốt hơn so với lúc ban đầu.”
“Thôi, ngươi không hiểu những quan hệ lợi hại này, nương liền cẩn thận nói cho ngươi.” Tô thái thái một lần nữa ngồi xuống, thấm thía nói, “Hiện tại không phải lúc ngươi giận dỗi, con rể sang năm phải thi viện, nếu thi đỗ chính là cử nhân, lúc sau vô luận có trúng cử hay không, nhà chúng ta một giới thương hộ đều không thể so được, Tống gia hiện tại bởi vì ân cứu mạng của cha ngươi, đối với ngươi rất là cảm kích, về sau biết được cửa kết thân này thật ra là kéo chân con rể, còn sẽ cảm kích sao? Con rể tuấn tú lịch sự, lấy phẩm mạo của hắn, trở nên nổi bật là không nói chơi, ngày sau đi được càng cao càng khó liệu, nhà mẹ đẻ không giúp đỡ được, nhà chồng lại không hài lòng, nếu không có đứa con trai bàng thân, ngày sau ngươi định tự xử như thế nào?”