The Anniversary (From The Heart)

Chương 1




Nàng đứng tựa trán vào gờ kiếng cửa sổ, nhìn trân trân xuống bên dưới, hình dung ngày hôm nay sẽ trôi qua như thế nào nếu nàng nhận lời mời của gia đình Hester - nếu như nàng được phép nhận lời mời đó. Nếu vậy sáng nay nàng đã rời khỏi nhà. Chừng giờ này đã đến đó nếu không có gì chậm trễ trên đường đi. Hôm nay là một ngày xuân nắng ấm tuyệt đẹp để có thể xảy ra trục trặc nào. Và giờ nàng đã ở đó, hôn chào Hester, áp má nhận nụ hôn của George Hester, choàng vai với Hester và cùng đi vào gặp những vị khách khác. Jane Mallory, bạn thân nhất của nàng sẽ sóng đôi với Hester ở đó, rồi Edward Hinton, Charles Mantel... Nàng cười thẫn thờ. Những người bạn cũ trước đây của nàng cũng ở đó. Và nhiều người khách lạ khác nữa.

Họ sẽ dùng trà và bữa tối, đánh bài và trò chuyện, đấu láo và cùng cười đùa vui vẻ, cho đến hết ngày. Lễ Valentine ngày mai sẽ là một ngày dài tràn ngập những cuộc chơi và dạ vũ suốt đêm. Và rồi trở về nhà vào ngày mốt. Đấy sẽ là một chuyến đi rất dễ chịu và vô hại. Dễ chịu - đấy là từ nói giảm đi rồi. Nó còn hơn rất nhiều chỉ là dễ chịu. Nhưng sẽ không bao giờ là như thế, đã không bao giờ như thế. Lễ Valentine chưa bao giờ là một kỉ niệm lãng mạn ngọt ngào như nàng vẫn thường mơ mộng. Nàng đã sống ở vùng thôn quê hẻo lánh này từ hai năm trước, và không ai ở đây tổ chức điều gì đặc biệt trong dịp này cả. Cha mẹ, nàng nghĩ, hình như luôn thấy ngượng ngập khi có chút không khí lãng mạn nào giữa họ. Hai năm trước, mặc dù cả nhà đều ở thành phố, nàng vẫn không được tham dự Valentine trong khi hai người đều đi vì nàng chưa đủ tuổi trình diện trước công chúng. Cha mẹ nàng luôn khăng khăng giữ rịt lấy những qui tắc xã hội cho là phải phép. Ngày ấy lẽ ra phải vui vẻ hơn nhiều.

Và rồi năm ngóai... Nàng tì trán vào cửa sổ mạnh hơn. Không, nàng không nên nghĩ về lễ Valentine năm ngóai.

Đáng lẽ anh ta phải cho phép nàng nhận lời mời đó, nàng chớp mắt, xoay người khỏi cửa sổ và bước vào trong phòng đến bàn trang điểm, nàng khẽ cầm cây lược và cọ tay trên những chiếc răng nhồn nhột của nó. Nàng đã nghĩ chỉ là hình thức khi viết thư cho anh yêu cầu tham dự. Anh ta chưa bao giờ từ chối điều gì. Nhưng lần này anh ta đã làm thế. Nàng bị yêu cầu phải ở lại Readon Park. Anh sẽ về nhà vào ngày mười ba. Tức hôm nay. Và đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả.

Nàng đã nghĩ anh sẽ cảm thấy thỏai mái hơn nếu vắng mặt nàng khi anh về. Lần cuối cùng anh ở đây là ba tuần. Nhưng họ chưa một lần ngồi cùng nhau trong một phòng, cùng đi dạo hay thậm chí dùng bữa ăn chung, trừ lần duy nhất họ đã ở cùng nhau, đương nhiên rồi. Trong một ngày họ chưa hề trao đổi qua lại quá mười từ trong suốt ba tuần đó. Nếu anh ta quá bận rộn phải nhanh chóng trở về lo công việc hay muốn ra uy với người hầu, đáng lẽ anh phải thấy mừng vì nàng sẽ nán lại nhà Hester trong mấy ngày này chứ.

Hay do chính đề nghị của nàng đã thôi thúc anh về đây. Hay anh ta muốn làm hỏng luôn niềm vui hiếm hoi này của nàng. Những khỏanh khắc hạnh phúc nàng chưa từng có trong dịp lễ này. Dù vậy, nàng không có lý do nào để tự thương hại cả. Nàng đã tự gây ra cho mình. Tất cả mọi chuyện. Chính nàng đã khiến bản thân phải đứng ở đây, giờ này, sống cuộc đời nàng đang sống.

Nàng đặt cây lược xuống và đưa mắt soi bóng mình trong gương, Amy Richmond, Bá Tước phu nhân xứ Reardon. Đôi mắt trong gương như đang giễu cợt. Nàng đang mặc chiếc đầm muslin mình yêu thích nhất, cái mà hầu như nàng không hề mặc suốt năm qua.Vào tháng hai!Ừ thì giờ đã là mùa xuân và nắng vàng đã phủ ấm ngòai cửa sổ, nhưng ngay cả như thế - muslin cũng không phải lọai chất liệu vải dành cho tháng hai.Và nàng đã mặc chiếc quần trong xanh phù hợp hòan hảo với bộ áo ngòai. Jessie đã mất gần nửa giờ nắn tới sửa lui đến khi chị ta tỏ vẻ hài lòng với kiểu tóc này. Rất hiếm khi nàng nhờ Jessie làm tóc cho mình. Nàng chỉ chải thẳng rồi cột sau gáy. Nhưng giờ chúng loăn xoăn gợn sóng. Và gần như ánh lên sáng bạch kim.

Nàng đã sửa sọan kĩ lưỡng nhất. Làm như dành cho một dịp thật đặc biệt. Làm như dành cho một người thật đặc biệt. Bởi vì anh ta trở về nhà sao? Một người chồng bội bạc, người đã kết hôn với nàng gần một năm mà không hề ân ái với nàng trong đêm tân hôn và không một ngày nào sau đó, người đã để nàng lại đây vào ngày cưới và quay về Luân Đôn liền ngay chiều hôm đó? Người đã về nhà chỉ một lần...vào dịp ba tuần đó? Người đã cấm nàng tham dự buổi tiệc Valentine đầu tiên và duy nhất của đời nàng?

Nàng đã ăn mặc thế này vì anh ta sao?

Nàng ghét anh ta.

Nàng nên vận một trong những chiếc áo vải nàng vẫn thường mặc. Bộ màu nâu - cái nàng cũng hiếm khi mặc vì dường như khi khoác lên nó sẽ hút hết mọi màu sắc và sức lực trong người. Nàng nên búi mái tóc sau gáy như cũ. Chuyện anh ta đến đây chả có chút ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường nhật của nàng.

Nàng mông lung nhìn bóng mình trong gương. Nhưng ngay khi một tay đang cầm lược và tay kia đang sửa những kẹp tóc, nàng vẫn nghe thấy nó, tiếng xe ngừng lại không lầm lẫn được. Bụng nàng nhộn nhạo, và tay nàng rời chiếc lược. Nàng bước đến gần cửa sổ, khéo léo chọn góc khuất tránh người bên ngòai có thể thấy. Xe song mã hai bánh. Anh ta đã tự mình lái thay vì về đây với nguyên bầu đòan hành lý của mình. Ắt hẳn có người hầu đi theo.

Anh mặc chiếc áo chòang măng tô lớn dài tay và đội mũ lông trừu. Anh ta ăn mặc đúng phong cách ngày đông. Rõ ràng anh ta sẽ thấy một chiếc áo muslin như một niềm vinh hạnh lớn. Một làn sóng nhục nhã ập vào nàng, và nỗi sợ hãi. Nàng có nên xuống lầu không? Hay nàng nên ở lại trong phòng và để anh ta tự tìm mình nếu anh ta muốn thế? Còn nếu anh ta không làm vậy thì sao? Khi đó tình huống sẽ trở nên không thể chịu đựng nổi. Nàng kinh hãi nghĩ đến cảnh mình sẽ đi loanh quanh trong phòng nghe tiếng bước chân anh ta lên cầu thang và vào từng căn phòng. Tốt nhất là cứ xuống nhà.

Như một người vợ hiền lành, phục tùng.

Sao nàng căm ghét anh ta đến thế.

Nàng rời khỏi phòng và từ từ bước xuống lầu. Nàng miễn cưỡng bước vào đại sảnh, thấy nhỏ bé và lạnh lẽo vì những bước phù điêu khắc xung quanh. Nàng biết rằng Morse, người gác cổng đã mở rộng cửa chính, và vài người hầu khác chìm vào im lặng. Không một ai nhìn nàng cả. Họ nghĩ sao về cuộc hôn nhân của nàng nhỉ? Ở dưới lầu họ có đang cười cợt vào nỗi ô nhục của nàng không? Nàng nắm chặt tay ép vào phía trước và ngẩng cao cằm lên. Nàng thở vài hơi thật sâu, chậm rãi.

Và giọng nói của anh bên ngòai vọng vào hướng dẫn người hầu và chào Morse, người đang cúi người theo đúng cái dáng cứng ngắc của một anh gác cổng. Có âm thanh của tiếng giày anh đi cùng lúc Morse dạt sang bên. Và rồi anh ta ở đó, choáng ngợp khung cửa rồi nguyên cả đại sảnh bằng sự hiện diện cứng cỏi, to lớn.Vẫn đẹp trai một cách uy uyền và đen giòn như bao lâu nay. Vẻ mặt anh như đá lạnh, nhưng nàng có ấn tượng lạ lùng rằng anh đã mỉm cười trước khi bước vào đại sảnh.

Bước chân anh không hề ngập ngừng khi thấy nàng đứng đó đón anh, anh bước lại gần, dừng cách vài bước chân và ngước lên nhìn nàng:

- Phu nhân của tôi - Anh nói - Tôi tin là em vẫn khỏe?

- Tôi vẫn khỏe, cám ơn ngài.

Nàng để ánh mắt anh trượt dọc thân hình mình. Và nàng tự hào là thân người vẫn thon thả, có lẽ thon thả hơn. Jessie đã khen - không hề khoa trương - rằng nàng thậm chí còn thon thả hơn trước.

- Và con trai tôi? - Anh ta hỏi.

Nàng cảm thấy ngọn lưỡi cơn tức giận đang liếm quanh người. Người đàn ông này không hề để mắt đến đứa con trai mình suốt hai tháng rưỡi vừa qua.

- Cũng tốt. - nàng trả lời - Cám ơn.

- Em sẽ dẫn tôi đi thăm con trước khi tôi về phòng mình chứ - Anh hỏi.

Nghe là một câu hỏi, nhưng thực chất là ra lệnh. Nàng sẽ dắt anh ta đi thăm đứa con trai. Bất kể công việc thường nhật như thế nào. Ông chủ đã về, và ông ta muốn đi thăm con trai. Nàng xoay đầu và hướng lên lầu. Thật may mắn, nàng nghĩ, nàng đã xoay người đủ sớm để có vẻ như không thấy cánh tay anh ta đang chìa ra. Nàng không muốn khóac tay anh ta. Vì nàng không đón lấy nó, anh ta khựng lại đôi giây rồi cởi chiếc áo chòang, đưa cho anh gác cổng và theo nàng lên lầu.

Anh mừng là nàng đã bước ra đón anh. Lạy Chúa, anh mừng vì điều đó. Những dặm cuối cùng anh không cảm thấy gì khác ngòai nỗi sợ. Giá anh không viết thư báo trước về chuyến đi của mình - và chắc anh sẽ không làm điều đó nếu nàng không viết thư yêu cầu được tham dự buổi tiệc Valentine nhà Hester. Anh sợ rằng mình sẽ đột nhiên hèn nhát quay đầu lại không đi nữa. Quay trở về Readon là một trong những quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời anh. Lần trước ít nhất còn có lý do để quay về. Anh đã về nhà vì cuộc sinh nở của nàng, vì đứa con của họ. Trong tình huống đó thật không phải nếu ở lại một mình ở Luân Đôn, khi anh là cha đứa trẻ.

Thậm chí còn khó tin lúc quay về Readon, và thấy nàng trở nên to lớn, phục phịch, và thật xinh đẹp với hạt giống của anh đang đâm chồi trong đó.

Anh đã ở nhà trong lúc nàng lâm bồn và giai đọan ở cữ, rồi nhanh chóng bỏ chạy về Luân Đôn. Đáng lẽ anh nên ở lại đây và làm điều gì hữu ích cho nàng. Nhưng một người làm sao có thể ở bên cạnh một phụ nữ mặt rắn như đá, môi mím chặt và cặp mắt sắc lạnh khi người đó biết bản thân chịu trách nhiệm đã làm hỏng cuộc đời cuộc cô ấy đây?

Từ cưỡng đọat chưa bao giờ được nói ra - Kể cả cha nàng ngay trong ngày đầu tiên. Kể cả nàng. Nhưng nó vẫn cứ đóng đinh trong đầu anh suốt năm tròn. Gần đầy một năm tròn. Ngày mai là đúng một năm. Đêm cuồng khấu ngày Valentine! Cuộc cưỡng đoạt mà không ai gọi nó như thế ngoại trừ chính anh. Làm sao có thể gọi cách khác khi một người đi chơi với một cô gái, ngủ với cô ta, khiến cô ta có bầu rồi cưỡng ép cô ấy vào vòng hôn nhân với mình? Là tội lỗi, cái đó cắn rứt anh suốt năm qua, cào xé anh mỗi khi anh nhìn vào nàng.

Và bây giờ anh đang nhìn nàng. Và muốn làm điều gì đó cho nàng. Điều gì đó giúp cuộc đời nàng bớt ngục tù hơn khi sống ở vùng thôn quê tẻ nhạt này. Điều gì đó để cuộc đời của anh dễ chịu hơn một chút, một giấc ngủ ngon quay trở lại với anh như lúc trước.

Anh mừng là nàng đã xuống lầu và không trốn trong phòng như lần trước. Anh không biết phải cư xử thế nào lúc đó, cũng như bây giờ vậy. Có lẽ anh sẽ quay trở về với cái cách đã đối xử nàng như trước kia: giữ khoảng cách với nàng rồi trở về Luân Đôn sau một hai tuần nán lại mà không làm gì cả. Với người vợ như cài gông trên cổ, cảm giác tội lỗi dằn xé như khối ung thư. Và một đứa con trai anh yêu thương đến đau đớn.

Anh đã cười với Davis, người hầu già, và cả Morse, làm như họ đều rất vui vẻ khi về nhà. Anh cũng sẽ cười với nàng, anh quyết định, nếu như nàng đi xuống đón anh. Nhưng anh biết nụ cười của mình đã nhạt đi trước khi anh bước vào đại sảnh và nhìn thấy nàng đứng đó, mảnh mai và xinh đẹp. Quá mảnh mai, và tuyệt đẹp. Nhưng thiếu nét rạng ngời của một cái gì đó - anh chưa khám phá ra, anh chưa bao giờ có cơ hội tìm hiểu nàng tường tận cả. Cái đã làm anh yêu nàng không cưỡng lại được hai năm trước. Anh đã gây ra nét hao gầy đó. Anh chính là kẻ đã hủy diệt nét rạng rỡ đó.

- Phu nhân - Anh hỏi. Anh chưa bao giờ gọi nàng là Amy. Nàng cũng chưa bao giờ gọi anh là Huge. - Tôi tin là em vẫn khỏe? - Sau hai tháng rưỡi không gặp mặt đấy là một cách lạ lùng để thăm hỏi người vợ đã cưới gần một năm.

- Cám ơn, thưa ngài.

Anh đáng lẽ phải cầm lấy tay nàng và nâng lên môi mình. Nhưng anh ngập ngừng một chút, và khỏanh khắc ấy đã trôi qua êm thấm.

- Và con trai tôi?

Anh thường thức dậy vào ban đêm vì nhớ con, khao khát ôm lấy gói mầm sống nhỏ bé đã làm phồng lên trong anh một tình yêu mạnh mẽ đến sưng tấy khi anh nhìn thấy bé còn nhày nhụa mồ hôi và máu từ cơ thể mẹ. Con trai nàng. Nàng đã mang con anh suốt chín tháng và sinh bé ra sau một cơn đau kéo dài hơn hai mươi bốn giờ đồng hồ. Đứa trẻ có vẻ là con của nàng hơn là của anh. Nhưng khi về Luân Đôn anh lại nhớ con trai mình. Và đó là nguyên nhân bây giờ anh ở đây. Anh mong lặp lại từ đó và hỏi thăm con trai của hai người.

- Cũng khỏe. Cảm ơn.

Nàng đã lạnh nhạt đáp lại như thế. Trong mắt nàng và giọng nói đã biết nàng vẫn rất ghét anh. Cũng nhiều như ngày nàng gọi anh lại và nói nàng đã thay đổi quyết định sẽ lấy anh vì đã có một đứa bé - dạ dày anh co lại như cảm xúc ngày cũ còn nguyên vẹn. Nàng có lẽ còn ghét anh hơn trước kia - nàng đã có thời gian để suy nghĩ về điều đó.

Con trai của họ chỉ được hai tuần khi họ chia tay. Và có lẽ cu cậu đã thay đổi rất nhiều sau hai tháng rưỡi qua.

- Em sẽ dẫn tôi đi thăm con trước khi tôi về phòng mình chứ?

Trong nỗ lực để không biến nó thành lời năn nỉ, anh e ngại đã xoay nó qua hướng ngược lại. Ông chủ ngạo mạn đi thăm người thừa kế của mình, James. Anh ít khi nghĩ về con mình bằng tên. Anh nghĩ bé là con trai anh. Anh đưa tay ra trễ quá. Nàng đã xoay người dẫn anh đến phòng trẻ. Và anh khựng một chút rồi cởi áo đưa cho người hầu.

Nàng mảnh mai. Không chính xác là ốm. Thân hình nàng vẫn như trước khi anh khiến nàng có thai. Hông nàng vẫn uyển chuyển theo nhịp bước chân với một nét gợi tình mà anh đóan là nàng không hề cố ý. Anh chưa bao giờ để bản thân theo đuổi nàng theo cách thông thường, mặc dù anh đã yêu nàng gần một năm trứơc khi chuyện đó xảy ra.

Anh không muốn được yêu. Anh không muốn hôn nhân. Anh đã “tạo dựng” cho bản thân hình ảnh một tên ăn chơi khét tiếng. Nàng như một ngôi sao phát sáng bên ngòai tầm với của anh, vì anh đã chọn cách sống đi ngòai quĩ đạo của nàng. Và cho đến bây giờ, dầu nàng đã là vợ anh và là mẹ con trai anh, nàng vẫn ở ngòai quĩ đạo xoay của anh cũng như anh ở ngòai cuộc đời của nàng vậy.

Nhưng có thứ gì đó đã thay đổi.

Người vú em mỉm cười với vợ anh và rồi, nhìn anh:

- Cậu mới thức dậy, thưa bà - chị nói - Tôi vừa thay tã lót cho cậu, nhưng cậu hình như thích để không thế hơn.

Nàng đỏ mặt, liếc anh. Đứa bé đang khóc trong nôi.

Vợ anh khom người nhìn xuống nôi khi chị vú tinh ý lui ra. Anh nhìn gương mặt nàng. Nó mềm mại, và nàng cười, và anh lại biết rằng anh đã bị đánh bật ra ngòai cuộc sống của nàng. Bởi vì nàng ghét anh.

Và rồi dạ dày anh lại nhộn nhạo. Con trai anh đã lớn lên nhiều. Cu cậu không còn là một gói lộn xộn nhỏ bé, đỏ hỏn, nhăn nhúm xấu xí và xinh đẹp với mái tóc dày đen nhánh bất ngờ ấy nữa. Bé đã tròn trĩnh và xinh xắn, mái tóc vẫn đen, nhưng thưa hơn, óng ả và mềm mượt. Cu cậu ngừng khóc khi nghe giọng Amy hay trên thực tế là nàng đang bế cậu lên. Anh nhìn trừng trừng vào đôi mắt đen. Con trai rất giống anh, bá tước tương lai của anh. Bởi một phép lạ nào mà bé được cưu mang và sinh ra từ cơ thể người mẹ, nhưng vẫn rất giống cha của nó?

Anh nắm chặt tay lại ở phía sau. Anh cảm nhận một làn sóng tình yêu ập đến đau đớn. Anh nuốt mạnh, e ngại anh sẽ bật khóc:

- Con rất giống tôi - Anh nói.

- Vâng.

Chỉ một từ thôi, cụt lủn và lạnh lùng. Anh tự hỏi nàng có yêu đứa trẻ không, vì nó giống như một cái gì đó bị tròng vào tay nàng vậy. Nàng đã gom đủ can đảm ngu ngốc từ chối lời đề nghị của anh vào cái ngày sau đó - cuộc cưỡng đọat. Nàng đã gọi anh lại năm tuần sau đó khi nàng khám phá ra rằng chỉ với một lần say đó - cả hai đều say - đã để lại hậu quả.

Có thể nàng cũng ghét đứa con như ghét anh, đặc biệt khi con rất giống anh. Nhưng chỉ một cái nhìn vào gương mặt nàng lòng anh đã yên tâm. Nàng yêu con trai như anh vậy.

- Tôi có thể bế nó không?

Một lần nữa lời năn nỉ của anh nghe giống lời ra lệnh. Anh bước đến gần và giơ tay trước khi nàng có cơ hội trả lời. Nàng trao con trai cho anh mà không một lần nhìn anh. Nàng cẩn thân không để chạm vào anh. Nàng đã chạm vào anh vào đêm đó, tất cả mọi nơi. Với những tay và môi háo hức tìm kiếm. Nàng đã say, đương nhiên rồi. Bởi vì anh đã quá hiểu chuyện say sưa và hậu quả của nó. Anh biết chính rượu đã làm nàng trở nên táo bạo và lả lơi như thế. Anh đáng lẽ phải ngăn chặn điều đó xảy ra. Nhưng anh đã lợi dụng nó. Anh đã không làm gì để dịu đi cơn hứng khởi đó của nàng. Ngược lại là đằng khác. Anh đã sử dụng tất cả tài nghệ của mình trong đêm đó. Anh đã nhấn sâu vào cơ thể nàng theo cách hòan hảo nhất anh có thể làm được, mặc cho ý thức về cái trách nhiệm anh phải gánh vào sáng hôm sau. Nàng đã rên lên vì đau đớn vì đam mê và háo hức tham gia đến cuối cùng cái trải nghiệm ấy. Anh vẫn nhớ cơn rúng động khi nàng đạt đỉnh, tiếng thút thít của niềm khóai cảm không cưỡng lại được, những cánh tay bấu chặt, làn da ướt đẫm thỏa mãn. Mùi của rượu gin.

Và bây giờ con trai đang trong tay anh, với tất cả sự mềm mại, ấm áp và ngọt ngào miền thơ trẻ. Cu cậu quá bé nhỏ đến có cảm giác muốn rớt khỏi tay. Miệng cậu tìm vùng da trần phía trên cravat và cố gắng nút. Anh quay mặt lại và bước đến cửa sổ để vợ anh không nhìn thấy nỗi thống khổ và cả khóai cảm lồ lộ trên mặt mình. Anh chạm một bàn tay của con trai và duỗi nó ra, bám những ngón tay bé xíu quanh một ngón tay của chính anh. Hòan hảo phủ trùm từ bầu ngón đến móng tay. Làm sao con người khi nhìn vào bàn tay một đứa bé, anh tự nghĩ, và không tin vào Thượng Đế đây? Ý nghĩ ấy ngỡ ngàng tóm chặt lấy anh. Anh thì thầm với con. Anh không biết mình đã nói từ gì. Cu cậu bắt đầu ọ ẹ khóc.

- Con đói rồi - Một giọng nói đều đều phát ra từ phía sau đánh thức anh.

- Con phải được bú thôi - Anh xoay người khỏi cửa sổ - Em đã chăm sóc con rất tốt, phu nhân. Cu cậu trông được lắm.

- Đương nhiên. - Cô nói, bước tới để đón bé từ anh - Tôi là mẹ mà.

Bé úp mặt vào vai nàng, lần tìm mùi sữa. Cu cậu hét to để mọi người biết sự bất mãn vì không tìm được cái cậu muốn. Nàng đỏ bừng mặt. Bá tước không muốn gì hơn là được ngắm nhìn nàng đặt đứa con anh trên bầu ngực. Anh tự hỏi nàng sẽ làm gì nếu anh không rời đi hay anh đề nghị hướng dẫn nàng cho con anh bú. Nhưng anh không có quyền chứng kiến cảnh thân mật như thế. Anh đã dùng cái tên của mình bảo vệ nàng trước dư luận bởi vì anh đã tước mất danh dự và gây tai tiếng cho nàng và bởi vì con anh đã hình thành bên trong nàng. Anh là chồng nàng theo chính xác nghĩa của từ đó. Rõ ràng điều đó đã cho anh cái quyền sở hữu bất cứ sự gần gũi nào anh muốn có. Nhưng anh đã không yêu cầu điều gì cả. Anh chưa từng là bạn hay người tình của nàng. Anh không có quyền ngắm cảnh nàng cho con anh bú trên bầu ngực.

Anh cứng mình lại và cúi chào:

- Tôi sẽ rất vinh hạnh, thưa phu nhân - Anh nói - Nếu em cùng ăn tối với tôi chiều nay.

Sẽ thật tệ mạt nếu anh lại sống với nàng như cái kiểu một tuần trước ngày sinh con trai và hai tuần sau đó. Chắc chắn họ sẽ trải qua vài ngày cùng nhau trước công chúng. Và một điều gì đó sẽ phải được thiết lập. Anh ngờ rằng mình đã quyết định điều này trong khỏanh khắc nghe tin đó, anh không muốn nàng dự tiệc Valentine mà không có anh, có lẽ nàng sẽ lả lơi với những người đàn ông khác, có lẽ nàng sẽ yêu một người đàn ông khác, có lẽ nàng sẽ bắt đầu một cuộc tư tình khi giờ đây nàng đã hòan thành xong nghĩa vụ cho chồng là sinh con trai thừa kế. Anh sẽ không thể trách cứ nếu nàng hành xử như vậy - nàng không nhận được bất cứ điều gì từ anh. Anh chỉ không thể chịu nổi ý nghĩ đó. Anh đã về mà không có kế họach nào, nhưng khi đã quyết định về đây, anh lại rất e sợ dịp lễ này, Lễ Thánh Valentine ngày mai. Cái ngày anh đã cưỡng đọat nàng - dù chỉ có riêng anh dùng từ đó. Đó là một kỉ niệm cay đắng. Phải làm điều gì đó. Điều gì đó...

- Đương nhiên, thưa ngài - Nàng nói. Anh hầu như không nghe giọng nàng trong tiếng khóc óe óe khát sữa của con trai.

Anh xoay người và rời khỏi phòng. Anh tự hỏi họ sẽ nói với nhau điều gì, khi ngồi riêng hai người trên bàn ăn tối. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu hai người ăn riêng như họ đã làm trong chuyến về nhà trước đây của anh.

Chúa nhân từ, anh vẫn yêu nàng, anh nghĩ, dừng lại đột ngột ở đầu cầu thang dẫn xuống phòng mình. Anh run lên với nhận thức không ngờ ấy. Run lên bởi vì cuộc gặp gỡ với nàng bây giờ và anh đã xa cách nàng lần nữa. Quá mảnh mai và đáng yêu- và quá lạnh lùng buồn bã. Anh tự hỏi nàng sẽ đáp trả anh ra sao nếu ngày ấy anh chọn cách theo đuổi nàng. Tay ăn chơi khét tiếng nhất Luân Đôn và bông hoa tươi mới nhất vừa trình diện. Có lẽ anh sẽ khiến nàng yêu anh. Anh không có kinh nghiệm nào với những cô gái ngây thơ, nhưng anh có hàng tá kinh nghiệm với phụ nữ. Giá anh đã chọn theo cách đó, anh chắc chắn có thể học hỏi nhanh chóng trải nghiệm mới để tán tỉnh một cô gái ngây thơ.

Có lẽ bây giờ nàng cũng sẽ là vợ anh, là niềm tự hào và tình yêu của đời anh. Có lẽ ánh nhìn mà nàng đã luôn có, vẻ sinh động, nhiệt thành ấy, hay bất kể là cái gì - sẽ vẫn còn. Đáng lẽ nàng sẽ nhìn anh theo cách đó. Và đáng lẽ nàng sẽ yêu anh. Đáng lẽ anh sẽ mở rộng thêm cuộc sống thay vì hủy diệt mọi giá trị sống của đời nàng.

Một ý nghĩ hoang đường. Anh lắc nhẹ đầu đi xuống nhà dưới. Nhưng vẫn phải làm một cái gì đó. Anh đã tạo ra cái vỏ ốc rỗng trong cuộc sống của nàng. Anh đã khiến cuộc sống chính anh có vấn đề. Có phải đã quá trễ để theo đuổi một phụ nữ khi đã hủy họai rồi kết hôn rồi đày họ đến một tòa nhà nơi thôn quê hẻo lánh và thờ ơ bỏ mặc gần một năm không? Để quyến rũ nàng vào ngày lễ Valentine ư? Đó có vẻ một ngày thích hợp để thử. Trừ chuyện đó cũng có thể là sự lựa chọn tệ hại nhất trong số những dịp có thể. Anh đã tán tỉnh nàng vào ngày đó chính xác một năm trước, kéo nàng khỏi một bữa tiệc nàng đã lén tham dự và đưa thẳng tới cái giường anh đã ngủ với không biết bao nhiêu nhân tình và gái làng chơi trước đó. Giờ đã quá trễ để cố xoay chiếc đồng hồ quay trở lại, hay cố thử làm lại cho đúng.

Đã quá trễ.

Không phải vậy sao?

Có phải vậy không?

Có cách nào anh có thể quay ngược thời gian và làm những điều mà đáng lẽ đã phải làm trong quá khứ? Nhưng thực ra họ phải làm điều gì đây? Giá mà nàng không phải đã là vợ anh rồi và không ghét anh đến thế thì anh sẽ phải theo đuổi nàng thế nào đây? Anh chỉ biết cách làm sao lùa đàn bà vô giường. Anh là chuyên gia về khoản đó. Anh sẽ quyến rũ Amy thế nào nếu như nàng còn là một trinh nữ và anh là một người đàn ông muốn chinh phục nàng làm vợ?

Anh nhún vai bước vào phòng và nhìn thấy người hầu đã đến, và đã dọn xong phòng cho mình. Anh không biết phải thực hiện chuyện đó như thế nào. Nhưng có lẽ, anh nghĩ, anh sẽ có vài ý tưởng trước bình minh ngày mai. Những ký ức không đẹp của năm trước cần được xóa nhòa bằng một kỷ niệm tốt đẹp hơn. Nếu cuộc hôn nhân của họ có một cơ hội trở nên dễ chịu hơn, thậm chí một phần cũng xứng đáng để thử.