Maddy khẽ đóng cửa phòng trẻ lại, quay người, và gần như đánh rơi cây nến đang cầm vì một bóng người mờ mờ đột ngột hiện ra. "Ôi trời ơi, là anh," cô thở hổn hển. "Anh làm em hết hồn."
"Xin lỗi, anh chỉ đến để kiểm tra xem tất cả bọn trẻ đều đã ổn chưa," Nash nói lặng lẽ. "Nhà lạ và mọi thứ đều xa lạ."
"Chúng đã ngủ cả rồi." Cô cảm động vì sự quan tâm của anh.
"Tốt, vậy còn em?" Ánh sáng từ ngọn nến hắt những cái bóng đung đưa của hai ly rượu từ những ngón tay anh. Trong bàn tay khác, anh cầm một bình pha lê chứa một ít chất lỏng. "Anh nghĩ có thể em thích một ít trước khi đi ngủ. Một ly Maderia ngon nhất của Harry, để giúp em ngủ ngon."
Maddy đã quá mệt nên không cần gì hơn để làm mình ngủ ngon, nhưng cô sẽ không bỏ qua cơ hội một mình với Nash. Ngoài ra, cô còn rất nhiều điều muốn hỏi. "Maderia? Cũng được." Cô nhìn xung quanh. "Vậy chúng ta sẽ uống nó ở đâu?"
"Ở đây, trên cầu thang này? Hoặc chúng ta có thể trở lại phòng khách ở tầng dưới."
"Em luôn nghĩ cầu thang là một nơi ấm cúng để ngồi và nói chuyện," cô nói và bắt được một tia lấp lánh khi anh mỉm cười.
Họ ngồi xuống, bên cạnh nhau, dù anh ngồi ở bậc thấp hơn để mặt họ ngang nhau. Cầu thang hẹp hơn cô nghĩ, và cơ thể họ chạm vào nhau. Âm vang của đêm trước tỏa sáng lờ mờ qua cô.
Nash đặt mấy cái ly và chiếc bình pha lê giữa họ, cầm lấy chân nến từ tay cô, và đặt nó ở bậc trên phía sau, vì thế nó rọi khuôn mặt họ nửa trong tối, nửa trong ánh sáng vàng mềm mại.
"Tóc em được dùng thay nến được đấy."
"Bởi vì màu đỏ rực của nó?" Grand-mère đã nghĩ tóc cô quá sáng và thường tiếc vì thời trang tóc rắc bột đã qua, sẽ cải trang phần nào cho nó.
"Bỏ cái suy nghĩ đó đi nhé. Một trong những điều anh thích về tóc em là bởi nó mỗi khác trong mỗi ánh sáng khác nhau, và đều đẹp trong tất cả, nhưng trong ánh nến này, nó rực rỡ như tia lửa ấy. Thử cái này đi, anh nghĩ em sẽ thích nó."
Cô cầm cái ly anh đưa cô với một tiếng thì thầm cảm ơn, một cảm giác ấm áp bên trong cô từ lời khen không mong đợi này. Cô chưa bao giờ nếm thử Maderia trước đó. Cô lắc thứ chất lỏng óng ánh bạc trong ly và hít mùi thơm của nó. Hương hạnh nhân ngọt ngào. Cô đưa nó lên chỗ ánh sáng. Nó có màu vàng nâu xinh đẹp.
"Giống màu mắt em."
Cô nhìn anh, giật mình. Đôi mắt anh trong bóng tối nhưng cô có thể cảm thấy cường độ của cái nhìn của anh và sự ấm áp của cơ thể anh bên cạnh cô. Anh ấy sẽ làm tình với cô ở đây trên bậc thang của nhà em dâu mình? Cô hớp một ngụm lớn Maderia, và ngay lập tức muốn nghẹt thở.
"Maderia không phải được nốc như vậy," anh nói, cầm lấy cái ly và vỗ nhẹ lưng cô. "Em nên nhấm nháp từng ngụm."
"Quả là sai lầm," cô lẩm bẩm.
Tay anh vẫn không ngừng di chuyển, lên và xuống lưng cô, một cách dễ chịu. Cô không cảm thấy dịu đi chút nào. Mà mỗi cái vuốt gởi đến một cơn rùng mình ấm áp, tuyệt vời qua cô.
"Nó phải được thưởng thức, nhấm nháp từ từ. Như thế này này." Anh đưa cái ly vào môi cô, và cảm thấy một chút ngốc ngếch, cô nhấm nháp. Sự ngòn ngọt, cay cay của rượu trượt xuống cổ họng như lụa ấm áp, ngọt ngào. Tay anh lên và xuống cột sống của cô, từ từ, một cảm giác thích thú.
"Tuyệt quá," cô thì thầm, không hoàn toàn chắc chắn liệu cô đang nói về rượu hay cái vuốt ve của anh nữa.
"Em cũng vậy." Hơi thở anh ấm áp trên má cô. Tay anh trượt quanh eo cô và kéo cô lại gần anh.
"Mấy đứa con gái rất phấn khích về chuyến đi tới Nga." Cô vồ lấy chủ đề này từ không khí.
"Chúng ư?" Anh lùi lại với cái cau mày. "Tốt hơn là không thảo luận chuyện đó với chúng lúc này," anh nói sau một lúc.
"Nhưng tại sao? Nếu chúng sẽ-"
"Anh chưa sắp xếp được mọi thứ," anh nói.
"Sắp xếp cái gì? Em không-"
"Thôi đừng nói chuyện đó bây giờ." Môi anh chạm vào má cô, một cái lướt nhẹ da chạm da, hầu như không thể nhận thấy rõ, nhưng cô đã quên tất cả điều cô đang nói.
"Nhưng em muốn b-"
"Em muốn gì?" anh thì thầm trên da cô. Âm trầm của giọng anh rung lên qua lớp da đột nhiên tạo cảm giác thích thú nhục dục. "Cái này?" Môi anh chạm môi cô nhẹ nhàng, một lần, hai lần.
"Hay cái này?" Anh kéo khớp đốt ngón tay chầm chậm lên khuôn ngực đang đau nhói của cô và một cơn rùng mình nóng bỏng xuyên qua cô.
"Hay cái này?" Một âm thanh trầm sâu từ cổ họng anh, cánh tay siết chặt quanh cô, và anh liếm vào môi cô như một con mèo nóng bỏng to lớn, trêu chọc ở mép giữa môi cô cho đến khi cô phải mở ra cho anh. Anh xâm nhập vào và nếm cô từ từ, một cách cố ý, uể oải nhưng với một xúc cảm mãnh liệt làm chấn động tâm can cô.
"Tuyệt," anh thì thầm, và hôn cô lần nữa, cô nắm lấy vai anh hôn anh trả lại, nếm vị ngọt của Maderia và vị muối nóng bỏng của người đàn ông này.
"Nash..."
Anh hôn cô sau đó với một sự hung bạo mà tinh tế làm cô rung lên đến tận tủy, rét buốt, chiếm hữu. Miệng anh là nhạc cụ và cô ngân lên bên dưới nó, vui sướng.
Cô rà lòng bàn tay mình dọc theo đường quai hàm thô ráp của anh, cọ vào những sợi râu nam tính mọc lởm chởm; cô chọc những ngón tay mình vào mái tóc dày, mềm của anh, và nhích lại gần hơn và gần hơn, cho đến khi cô dán sát vào cơ thể nam tính cứng cáp của anh, quằn quại bám vào anh; và rồi hôn, hôn và hôn anh khi anh ngấu nghiến cô trả lại.
Đôi tay to lớn ấm áp của anh lướt qua cô, lúynh quýnh, và cô ước gì họ không đang ở trên cần thang, mà là trên chiếc giường thân yêu ở nhà cô, trong góc phòng rèm đỏ của riêng cô, cách ly khỏi thế giới. Nhưng căn phòng khách cô được bố trí cũng có một cái giường lớn và thoải mái...
"Phòng em ở phía trên đầu cầu thang," cô thì thầm.
Anh ngập ngừng, sau đó tiếp tục hôn cô cuồng nhiệt, phát ra một tiếng rên và nâng cô ra khỏi lòng anh. "Không," anh nói trong một giọng khàn khàn.
Cô chớp mắt nhìn anh, choáng váng, hoa mắt với xúc cảm, hầu như không thể ngồi thẳng dậy. "Nhưng nó chỉ ở ngay đó." Cô chỉ. Tay cô rung rung.
Anh rên rỉ lần nữa, dò dẫm tìm ly Maderia, và nuốt một ngụm lớn. Anh thở ra nặng nề. Cô cũng đang thở hổn hển, cô nhận ra, như thể cô đã chạy lên tất cả các cầu thang và rồi chạy xuống trở lại. "Không," anh lặp lại. "Không phải tối nay."
"Sao không?" Dù sao thì họ cũng sắp kết hôn rồi mà. Cô muốn anh, và bây giờ, đột ngột, không một cảnh báo, anh có vẻ cũng đang muốn cô, và cô muốn nắm bắt lấy cơ hội nào trong khi nó đang sẵn sàng mời gọi.
Nhưng Nash Renfrew, từ từ rời cô ra, có vẻ không sẵn sàng. Anh giật lùi người, và khi tay chạm vào cái ly của cô, anh cầm lấy và uống nó, một cách cố ý đặt môi anh vào chỗ có dấu mờ của môi cô để lại trước đó, rồi đặt lại cái ly xuống mà không nhìn, mắt vẫn không rời khỏi cô. Anh đứng dậy từ từ và đưa tay để kéo cô đứng lên.
Tim cô nhảy lên với hy vọng. Cơ thể cô rộn ràng, căng thẳng với khao khát, đau nhức với nhu cầu. Và anh - cô liếc nhìn anh với một đôi mắt hiểu biết - cơ thể anh cũng đã căng cứng lên, bị khuấy động thấy rõ. Rõ ràng là không có lý do để chờ đợi.
Nash đứng chờ, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, tay anh duỗi ra. Cô cho phép anh giúp cô đứng dậy, vui mừng trong cái nắm chặt tay dịu dàng vì hai chân cô mềm nhũn ra bên dưới cô, tất cả sức mạnh của chúng dường như đã bị bòn rút hết.
Anh đưa cô đến phòng ngủ của cô, mở cửa ra, trao cho cô cây nến. "Vào với em," cô thì thầm.
Anh lắc đầu và hôn cô nhẹ nhàng lên môi, một nụ hôn mạnh mẽ, đầy chiếm hữu, có vị của Maderia và Nash, cô tưởng tượng ra, với tiếc nuối.
"Ngủ ngon, Maddy," anh nói nhẹ nhàng và sải bước đi xuống hành lang tối tăm, để lại cô đang nắm chặt lấy cánh cửa, dõi theo anh.
Đó là một sự kiểm soát, Nash tự nói với mình. Để đưa cô ấy vào giường ngủ một mình - không có gì ngoài một nụ hôn thuần khiết và rồi đi về. Về giường của mình. Cái giường trống không của riêng anh.
Đó là một điều lịch sự để làm.
Nash về phòng mình. Một quang cảnh ấm cúng đang chào đón anh. Người hầu của anh, Phelps, đang đứng chờ, tiếng lắc rắc vui vẻ của lửa trong lò sưởi, một ly brandy đang có sẵn trên bàn, và áo ngủ cũng đã sẵng sàng, sẵn sàng cho anh để trượt vào giường. Hoàn hảo, Nash tự nhủ. Mọi thứ mà anh có thể mong muốn. Trừ một thứ.
Dục vọng đang giày vò thằng nhỏ của anh.
Để cô ấy ngủ một mình là một điều khôn ngoan để làm, anh tự nhủ. Anh sẽ không bị làm cho u mê bởi ham muốn. Anh không phải là cha anh. Anh sẽ không bị điều khiển bởi đam mê.
Anh có thể chờ đến đám cưới trước khi vào giường cô lần nữa. Anh không phải là một động vật, bị chi phối bởi những bản năng nguyên thủy. Anh là một quý ông. Một quý ông thì hoàn toàn kiểm soát được bản thân mình.
"Chào buổi tối, Phelps."
"Chào buổi tối, thưa ngài." Phelps giúp Nash cởi áo khoác và ghi lê, rồi treo chúng lên. "Tôi tin Ngài Ripton sẽ có một chuyến khởi hành tốt đẹp."
"Phải, đúng thế." Nash cũng không buồn hỏi sao Phelps biết Luke đang làm gì. Phelps luôn biết mọi thứ. Nash giật mạnh cái cà vạt ra và ném nó lên giường, sau đó kéo áo sơ mi ra khỏi đầu. Phelps đứng sẵn sàng với cái áo ngủ của anh. "Ngài có cần cái này không, thưa ngài?"
"Mmm, có. Tôi có thể đọc một chút bên lò sưởi." Nash nhún vai trên cái áo ngủ, sau đó ngồi xuống để Phelps giúp anh cởi đôi ủng. Nash kéo vớ ra, sau đó cởi quần ống chẽn và đá chúng qua một bên. "Được rồi, Phelps."
"Vâng, thưa ngài," Phelps đem ly brandy và một cái chai để trên bàn cạnh cái ghế trước lò sưởi. "Rượu cô-nhắc mà anh đã rất thích lần trước anh ở đây," anh ta thì thầm. "Mr. Bronson đã gởi lên một chai." Anh ta nhặt đồ Nash vứt lên. "Ngủ ngon, thưa ngài."
"Ngủ ngon, Phelps." Nash cầm cái ly pha lê lên và xoay xoay chai cô-nhắc, nhìn ngọn lửa xuyên qua nó. Mùi thơm nồng nàn của cô-nhắc trêu chọc các giác quan của anh, nhắc anh nhớ đến vị của những nụ hôn của cô. Maderia và Maddy, một sự kết hợp còn nặng hơn cả cô-nhắc ngon nhất của Pháp.
Vào với em đi.
Anh liếc nhìn đống chăn giường, đang mời gọi anh vào giường. Chết tiệt tất cả đi, sao anh phải chờ chứ?
Cô ấy đã mời anh vào mà.
Thật không lịch sự chút nào để từ chối lời mời của một phụ nữ.
Và Nash là một quý ông, trọn vẹn đến từng ngón tay. Một quý ông dưới sự kiểm soát hoàn hảo. Sẽ không làm thất vọng một phụ nữ bởi cái quyết định quá lý trí, quá lịch thiệp.
Anh đặt ly brandy xuống và lặng lẽ đi ra hành lang tối.
Anh khẽ mở cửa phòng cô đề phòng cô đã ngủ, nhưng cô đang quỳ trước lò sưởi trong cái áo ngủ, đầu cô cúi xuống, đang chải tóc một cách đầy sinh lực.
Xương sống cô tạo thành một vòng cung duyên dáng. Vải chiếc áo ngủ mỏng, sờn dán sát vào đường cong ngọt ngào của hông và phía bên dưới người cô. Mặt dưới của những ngón chân nhỏ hồng hồng của cô nhìn từ dưới mông cô. Cơ thể cô chuyển động nhẹ nhàng với mỗi chuyển động của việc chải tóc, ngực cô nhấp nhô nhẹ nhàng, phối hợp sinh động với tóc nâng lên cùng với tiếng lắc rắc của của mỗi nhịp chải, lấp lánh trong ánh lửa.
Miệng anh khô khốc. Cơ thể anh cứng lên trong một luồng máu nóng. Chúa ơi, cô thật xinh đẹp. Cô dâu tương lai của anh.
Anh hẳn đã tạo ra một tiếng động, vì cô ngước lên. Và chờ anh nói.
Cổ họng anh thít chặt lại, quá chặt để mà phát ra tiếng.
"Sao ạ?" cô hỏi.
"Em có chắc là muốn anh ở đây đêm nay?" anh càu nhàu.
Cô đặt cái lược xuống và cho anh một nụ cười chậm rãi. "Dĩ nhiên em chắc chắn." Cô đứng lên trong một cử động duyên dáng, đưa những ngón tay vào tóc và hất tung nó ra. Nó lõa xõa và bám vào da cô. Anh biết mình cảm thấy thế nào.
"Đừng." Giọng anh nghe khàn khàn.
Một vết gấp hình thành giữa hai chân mày cô. "Đừng cái gì cơ?" cô thì thầm, di chuyển về phía anh. Tóc cô ẩm ướt, những lọn tua rua quanh cổ và tai cô.
Cô đặt tay lên ngực anh - anh tự hỏi liệu cô có thể cảm thấy nhịp đập của trái tim anh - và nâng mặt cô lên cho nụ hôn của anh. Hương thơm của mái tóc mới gội và cơ thể sạch sẽ, ấm áp của phụ nữ bao quanh anh. Cơ thể anh rộn ràng, cứng và muốn có. Đòi hỏi.
"Em thật thơm phức," giọng đàn ông lẩm bẩm. Nhưng anh chỉ có thể vừa vặn nghĩ được hai từ một với nhau, nói chi đến một câu.
Với Maddy như thế này, quá ấm áp, gần gũi, xinh đẹp và chào đón, não anh trống rỗng chỉ còn lại mỗi khao khát. Dày cộm lên, rộn ràng khao khát, nóng hổi và dữ dội, thúc giục anh đưa cô lên giường và có cô, chiếm lấy cô, chôn vùi mình vào sâu trong cô. Đơn giản, hoang dã, thèm muốn.
Anh chiến đấu với mỗi mảnh vụn của sự kiểm soát. Tối nay, vì khả năng cưỡng lại cô đã chứng minh là quá yếu, anh sẽ từ từ, dịu dàng với cô. Thậm chí nếu nó có giết anh đi nữa. Anh kéo những ngón tay mình qua khối tóc dày mượt mà. "Đừng bao giờ cắt nó nhé."
"Em sẽ không." Đôi mi cô khẽ chớp e lệ và cô cọ mình nhẹ nhàng bên anh, cử động trong một vũ điệu chậm rãi trêu ngươi. Ngây thơ vô số tội, anh tự nhủ. Một sự ma sát tinh tế đến không chịu nổi.
Người anh rung lên với nhịp đập, cơ thể anh căng lên đau nhức, thèm muốn chiếm hữu, đòi được giải thoát. Anh rên rỉ còn cô thì mỉm một nụ cười nữ tính.
"Chúng ta đến giường nhé?" cô thì thầm.
Không một từ, anh cuốn cô vào trong vòng tay và tiến hai bước dài đến chiếc giường. Nhưng anh dường như không thể để cô đi. Cánh tay cô quấn quanh cổ anh và cô phủ những nụ hôn lên hàm anh, cổ anh, mở chiếc áo ngủ của anh.
Nash nhắm mắt lại, cố gắng kiểm soát cơn ham muốn đang bùng lên dữ dội. Như một con hổ bị cột lại bởi một sợi dây cột nơ. Với tốc độ này, không khéo anh sẽ ngã lên cô và cưỡng bức cô như một con thú không não mất thôi. Anh buộc mình đặt cô nhẹ nhàng lên giường, đứng lại, thở nặng nề.
Cô chống người lên khuỷu tay và nhìn anh chăm chú, mái tóc rực rỡ của cô xõa tung hoang dại xinh đẹp, mép chiếc áo ngủ mỏng hất lên, phơi bày cặp đùi trắng xanh, thon thả hấp dẫn. Hé mở một chút trong lời mời gọi vô tình.
Anh buộc đôi mắt mình nhìn ra xa khỏi điểm giữa hai đùi cô, và cho cô một cái nhìn tinh tế. "Em có chắc em không quá đau từ...đêm khác?"
Một lần nữa, cũng với nụ cười mỉm chi nữ tính đó. Một nàng Mona Lisa trong một cái áo ngủ đã cũ sờn. "Em đau," cô nói, và tim anh chìm xuống. Đúng như anh nghĩ. Còn quá sớm.
"Em đau vì anh," cô nói tiếp. "Và nếu anh bỏ đi bây giờ, sau khi đã kích động em tới mức này - cho cả hai lần trong đêm nay - em - em sẽ siết cổ anh đấy."
Phải mất môt lúc cho lời của cô có "hiệu lực", và trong lúc ấy, cô mở áo choàng của anh ra và đẩy nó xuống vai. "Hình như cái máu Pháp của em đấy, cứ mỗi khi bị khuấy động thì nó lại đòi hỏi," cô thì thầm trong lời xin lỗi dịu dàng. "Em hy vọng đó sẽ không phải là một vấn đề."
"Không...đâu," anh xoay sở để nói, và trong khi cô hôn anh, anh vừa hôn vừa với tay kéo chiếc áo ngủ cô ra, tay kia nhẹ nhàng xâm nhập vào trung tâm nóng bỏng, mềm mại, ẩm ướt giữa hai đùi cô.
"Áo ngủ của em," cô lẩm bẩm luống cuống và vật lộn để kéo nó ra, nhưng nó bị cài nút tới tận cổ.
Anh làu bàu, vẫn vừa vuốt ve cô với một tay trong khi tay còn lại cố mở một tá nút áo nhỏ xíu. Cái điệu này chắc còn lâu cô mới thoát được cái áo chết tiệt, và anh thì không thể chờ thêm nữa. Với một tiếng lẩm bẩm "xin lỗi vì điều này," anh nắm lấy đường viền cổ áo trong cả hai tay và giật toạc nó ra. Rồi nhìn chằm chằm lần nữa vào vẻ đẹp cơ thể khỏa thân mịn màng của cô.
Nhìn thấy biểu hiện của anh, mắt cô mờ đi, khép hờ gợi cảm như một con mèo buồn ngủ. Cô vuốt ve cơ thể anh một cách chậm rãi, gợi cảm, cọ mình vào anh, công khai cảm xúc trong sự đụng chạm với anh. Anh cảm thấy mình như một vị vua, một vị thần, đầy quyền lực và...sắp phát nổ.
Anh hạ thấp mặt mình xuống ngực cô và mơn trớn chúng với môi, lưỡi, hàm, trong khi vẫn vuốt ve giữa chân cô, cảm thấy sự sẵn sàng và háo hức của cô. Cô cong người và oằn mình bên dưới anh. Anh không thể chờ lâu hơn nữa. Anh đặt mình vào giữa hai đùi cô và cô đáp lại bằng cách quấn chặt chân mình quanh anh, thúc giục anh.
Anh thúc vào cô trong một động tác chậm rãi, dịu dàng, một cái...hai cái...và nhịp điệu đó đã lấy đi tất cả suy nghĩ từ não anh. Anh cố trì hoãn đỉnh điểm của mình càng lâu càng tốt, nhưng đã quá muộn, quá muộn...cho đến khi cô cong người và hét lên, rùng mình không kiểm soát, vỡ vụn quanh anh khi anh tới đỉnh bên trong cô...
Khi Maddi thức dậy, mặt trời đã lên và Nash cũng đã đi. Bằng chứng duy nhất của chuyến viếng thăm của anh trong đêm là một chút đau đớn giữa hai chân cô và chiếc áo ngủ bị xé. Và vết lõm trên gối bên cạnh cô.
Cô quay qua, áp má mình vào trong nó, nhớ lại cuộc làm tình giữa họ đêm qua. Nó còn tốt hơn là một giấc mơ buổi sáng, của bất kỳ ngày nào.
Cô duỗi người khoái cảm, cố dằn xuống cơn rạo rực hạnh phúc trong máu mình.
Đừng hiểu lầm chuyện giữa chúng ta là tình yêu...Đó chỉ là chuyện giữa một người đàn ông và một người đàn bà...Một biểu hiện lành mạnh của ham muốn.
Có lẽ nó là thế. Cô còn mới mẻ với việc làm tình và những tác động của dục vọng, nhưng có một điều rất rõ ràng trong tâm trí cô: cô đã yêu Nash Renfrew với tất cả trái tim mình. Và nếu ham muốn là tất cả những gì anh có thể trao tặng cho cô, vậy thì cô sẽ đón nhận nó một cách vui vẻ, vì được là đối tượng của sự ham muốn của anh là...cực kỳ tuyệt vời...
"Cô thấy thế nào với việc là một hầu gái, Lizzie?" Maddy hỏi khi Lizzie đang chải tóc cho cô sau đó.
"Một chút khác biệt so với điều tôi mong đợi, nhưng vẫn tốt hơn là ngày nào cũng phải vắt sữa bò."
"Khác thế nào?"
Lizzie dài mặt và bắt đầu bện tóc Maddy thành một vòng quanh đầu cô. "Dưới nhà ăn (*) bọn họ rất kiểu cách và kiêu kỳ, cô không tin được đâu, thưa cô. Tôi ngồi trên một cái ghế ở nhà bếp hôm qua - chỉ một lát, ý tôi là bà ấy đã không đang sử dụng nó hay đại loại thế - nhưng cô có thể tưởng tượng ra tôi như đang ngồi trên sàn nhà, cái kiểu mà mọi người ở đó phản ứng ấy." Cô lấy giọng kiểu cách, "Hầu gái chỉ được ngồi ở cuối bàn; góc này là dành riêng cho những thành viên quan trọng hơn của gia đình." Lizzie thuộm mặt ra và nháy mắt. "Với mấy con bò, tôi có thể ở bất kỳ chỗ nào."
(*chỗ dành cho người hầu)
"Nghe có vẻ họ không được tử tế nhỉ?"
"Ồ, không, thưa cô, đừng lo. Bà Deane già là một người đáng mến. Còn Cooper, người hầu của Lady Nell, cô ấy cũng vậy, cô có tin hay không."
Cooper là người hầu đã mang đến cho Maddy chiếc khăn choàng casơmia đêm đầu tiên. "Tôi nghĩ cô ấy cũng dễ thương," Maddy nói.
"Phải. Cô ấy đã chỉ cho tôi biết rõ tình hình ở đây. Nói rằng Lady Nell đã cho cô ấy một cơ hội như cô đã cho tôi một cơ hội vậy. Còn Mr. Benson, người quản gia, cũng là một người tốt. Anh ta thích mọi thứ cũng phải hoàn toàn ngăn nắp, và là một con quỷ tham việc, và đối xử với chúng tôi giống như thể chúng tôi đang ở trong quân đội vậy, còn nữa, anh ta không phải là không có một chút hợm hỉnh và anh ta không quan tâm đến chuyện đùa cợt. Những người này đã làm người hầu suốt đời họ, tôi không thể chịu đựng được. Họ hành động như thể họ đã nuốt phải một que củi vậy, và nhìn tôi như là một thứ gì đó khi họ bước vào."
Maddy bật cười. Lizzie quá bộc trực và thực tế cho một vị trí người hầu, nhưng Maddy yêu cô ấy cũng vì thế. Cô có thể hiểu, tuy vậy, cô ấy cũng cần phải được đào tạo lại trong hàng ngũ chính thức những người hầu. "Tôi vui vì cô đã đi với tôi, Lizzie. Nhưng nếu có bất kỳ ai ngược đãi cô, thì cô phải đến chỗ tôi ngay nhé."
Lizzie khịt mũi. "Tôi có thể tự mình xử lý được mà, thưa cô." Cô cau mày nghiêm trang nhìn vào trong gương. "Tóc thì lúc nào cũng vậy sau khi gội xong." Cô dùng một que sắt nóng cuốn thành những lọn tóc quăn nhỏ. "Đấy, tốt hơn rồi đấy. Trông rất hợp với cô, thưa cô. Mr. Renfrew sẽ lóa mắt lên lần nữa cho xem."
"Lóa mắt?" Nghe hay hay. Không chắc lắm, nhưng cũng thú vị.
Lizzie cười. "Cô không để ý sao, thưa cô? Mỗi khi ông ấy nhìn cô, ông ấy có vẻ như chẳng còn thấy gì khác. Ông ấy còn không biết liệu mình nên đến hay đi nữa. Cũng giống như Reuben của tôi vậy." Cô quay lại và nói thêm trong một giọng khàn khàn, "Vì vậy hãy tiếp tục làm lóa mắt ông ấy, và đừng để ông ấy biến mất khỏi cô nhé."
Cô sẽ cố, Maddy nghĩ, nhưng Lizzie đáng thương đã học phải một bài học khó khăn, chúng ta không thể làm cho ai đó yêu chúng ta được. Nó có xảy ra hay không xảy ra mà thôi.
Lizzie nhanh chóng bắt đầu dọn dẹp căn phòng. "Giờ thì tốt hơn cô nên nhanh lên, nếu không sẽ chẳng còn gì cho bữa sáng đâu đấy. Tôi có thể ngửi thấy mùi thịt lợn xông khói khi tôi đi ngang qua nhà bếp. Có vẻ hấp dẫn lắm. À, Lady Nell bảo nói với cô sẽ có người đến lúc 10 giờ để đo may quần áo mới cho bọn trẻ."
"Cảnh này anh không được nhìn thấy trước đây," Nash nhận xét từ cửa thư viện. "Em ngồi và đọc sách một cách thanh thản."
Maddy giật mình và đặt cuốn sách xuống. Đây là ngày thứ hai của họ ở Firmin Court và bọn trẻ cũng đã rất thích nghi, cũng như sự thật là Maddy cũng đã có thời gian để dành cho bản thân mình. "Em cũng đã đề nghị giúp đỡ - Em chắc là ở đây cũng có khá nhiều việc để làm, nhưng Nell bảo rằng em là một người khách và chỉ nên làm những gì em thấy thích." Cô nói có một chút áy náy.
"Đúng đấy," anh nói một cách đồng tình. "Anh chưa bao giờ thấy em dành thời gian thư giãn cho riêng mình trong suốt thời gian anh biết em. Sách gì thế?" Anh cầm nó lên và cau mày. "Nga?"
"Nó hơi cũ, nhưng khá thú vị. Anh có biết-"
"Đừng bận tâm tới nó." Anh gập cuốn sách lại với một tiếng tách và đặt nó sang một bên.
"Nhưng em quan tâm-"
"Có thể có những thay đổi."
Cô ngước nhìn anh, vẻ bối rối. "Có gì sao? Ý anh là chúng ta sẽ không đến Nga vào tháng sáu nữa?"
"Anh cũng chưa biết. Nó không quan trọng." Nash làm một cử chỉ thiếu kiên nhẫn. Anh thật sự không muốn bàn chuyện này bây giờ. "Anh mang một thông điệp từ Jane và Nell rằng em phải đến ngay lập tức."
Cô nhướng lên, lo lắng. "Có gì không ổn ư?"
"Không, nhưng em phải đi ngay. Bây giờ." Anh kéo cô lên và dẫn cô ra.
"Nhưng đây là lối đi đến chuồng ngựa mà," cô nói sau một lúc. "Em tưởng anh nói Jane muốn gặp em."
"Đúng vậy. Chúng ta sẽ ra phía sau chuồng ngựa. Mấy cậu nhóc đang ở trong chuồng ngựa, đang dọn chuồng, đổ đầy máng nước, lau sạch máng ăn, và làm việc rất cật lực. Rõ ràng chúng xem việc này là một việc làm rất vui vẻ."
Cô bật cười. "Đó là bởi vì Harry trao đổi công việc cho những bài học cưỡi ngựa."
Nash gật đầu. Anh biết tất cả chuyện đó. Anh là người cho chúng những bài học. "Anh ngạc nhiên là chúng đã không được học cưỡi ngựa trước đây."
"John có học qua rồi, nhưng sau khi Papa ngã ngựa và bị gẫy lưng từ chuyến đi săn, không còn bất kỳ cơ hội nào cho chúng nữa - tất cả những con ngựa đều bị bán hết."
Anh siết tay cô. "Với một người phải nhìn thấy quá nhiều cái chết như em, mà em vẫn có một tâm hồn vui vẻ."
Cô đưa ra một nụ cười triết lý. "Grand-mère đã mất hầu hết mọi người bà yêu thương trong cuộc Cách mạng đó, nhưng bà đã dạy em làm chủ cuộc sống trong khi em còn có thể. Papa qua đời cách đây hai năm, và em đã khóc thương ông ấy trong một năm đầu, nhưng có lẽ là sự kính trọng hơn là bất cứ điều gì. Chúng em chưa bao giờ thân thiết nhau. Ngoài ra, em không thể cứ ủ rũ mãi khi còn có những đứa trẻ cần được chăm nom."
"Anh không nghi ngờ chuyện đó, đặc biệt là với năm đứa em sinh động của em."
"Và, tất nhiên, biết được Papa đã chỉ để lại những khoản nợ cũng là một mối phân tâm khác."
Anh cố nén tiếng cười. "Anh cho rằng em có thể gọi nó là một sự phân tâm." Sự sống còn là điều cô muốn nói. Anh liếc nhìn xuống cô với một nụ cười. Một ví dụ sống động cho lòng can đảm hàng ngày, cô dâu của anh.
"Anh có nhìn thấy tên cha em trong một bản Debrett cũ," anh nói với cô. "Sir John Woodford?" Cô gật đầu. Anh tiếp tục, "Nó có liệt kê ra một bất động sản. Anh nghĩ chắc là nó đã bị bán."
Cô lắc đầu. "Đó là một tài sản thừa kế - John sẽ có được nó khi tròn 21 tuổi. Mr. Hulme đã cho thuê nó."
"Hulme? Có phải lão già dê mà em định cưới?"
Cô gật đầu. "Ông ấy là người ủy thác của John. Ông ấy là bạn lâu năm của Papa và là hàng xóm, đồng thời cũng là người đã được thỏa thuận sẽ quản lý bất động sản đó cho đến khi John trưởng thành. Tài chính là niềm đam mê của ông ta."
Đó không phải là đam mê duy nhất của lão. Nash thầm nghĩ. "Tại sao cha em không để con mình cho ông ta phụ trách, mà lại giao gánh nặng cho một cô gái trẻ đơn thân?"
"Em cho rằng Papa đã nghĩ tốt hơn bọn trẻ nên ở với một phụ nữ, còn tài chính thì phù hợp hơn với đàn ông. Ngoài ra, Papa cũng muốn em kết hôn với Mr. Hulme."
Nash sững người. "Vậy là khi em từ chối, lão Hulme này đã đuổi em ra khỏi ngôi nhà của gia đình và thậm chí còn không cung cấp cho em một căn nhà?"
Cô tránh cái nhìn của anh. "Em biết nói ra sẽ là ích kỷ của riêng em, vì đã đặt mong muốn của mình trước lợi ích của bọn trẻ-"
"Vô lý! Em đã làm đúng."
"Vâng, em cũng nghĩ thế," cô nói một cách thẳng thắn. "Mr. Hulme muốn gởi mấy đứa con trai và Jane vào trường nội trú và một khi em đã cưới ông ta em sẽ không có tiếng nói trong chuyện này. Nhưng chúng chỉ vừa mới mất cả cha lẫn mẹ và cả nhà của mình nữa. Chúng không thể bị gởi sống với những người lạ ngay sau đó. Vì vậy em đã viết thư cho một người bạn của Grand-mère - là chú của anh - và ông ấy đã mời em đến ngôi nhà đó." Cô kéo mạnh cánh tay anh. "Thôi nào, em không muốn để Nell phải chờ. Em nghĩ em có thể đoán được mình sẽ thấy gì rồi," cô nói với anh.
"Hả?" Anh liếc nhìn xuống cô.
"Có vẻ như Jane đã luôn luôn có một bí mật tham vọng trở thành một nữ kỵ sĩ." Cô nghiêng một cái nhìn tinh nghịch lên anh. "Em đoán đúng chứ?"
"Môi anh bị niêm phong rồi."
"Em nghĩ đúng vậy mà. Em rất vui. Papa đã không chấp nhận chuyện phụ nữ cưỡi ngựa: ông ấy nói nó không nữ tính và nguy hiểm. Nhưng em đã nhìn thấy Jane xem Lady Nell cưỡi ngựa hôm qua - cô ấy là một nữ kỵ sĩ rất thành thục, phải không?"
"Giỏi nhất trong hạt này," Nash xác nhận.
"Và sáng nay Jane đã tìm thấy một cuốn nhật ký cưỡi ngựa từ thời con gái của Nell trong một cái rương cũ trong nhà trẻ. Có vài chỗ đã bị xé rách nhưng Jane - Jane của em, bị buộc phải cầm một cái kim khâu - nhưng cũng vẫn hạnh phúc khâu vá với chúng mà không một lời phàn nàn! Và suốt ngày nay nó đã thì thầm với Nell trong những góc khuất và biến mất một cách bí ẩn. Cô bé quyết tâm sẽ làm giỏi hơn các cậu em, dĩ nhiên."
Anh cười. "Anh đặt cược cho Jane."
Họ rẽ xuống con đường đi men theo chuồng ngựa. Hoa hồng buổi sớm nở rộ dọc theo bức tường phía đối diện, trầm mình ấm áp trước ánh mặt trời. Hương hoa hồng ngào ngạt tỏa ra xung quanh họ và cô ôm cánh tay anh một cách không ý thức. Có một mùa xuân trong bước đi của cô mà anh chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
Cô được sinh ra vì cuộc sống này, anh đột ngột nghĩ. Một ngôi nhà miền quê tràn đầy trẻ con. Làm sao anh có thể kéo cô đến những miền đất nước ngoài và sống một cuộc sống ngoại giao cần phải thận trọng?
"Em thích ở đây, phải không?"
Cô ngước lên với một nụ cười, đôi mắt cô lấp lánh. "Thật tuyệt. Mọi người đều tử tế còn bọn trẻ thì vui vẻ, phấn khích và bận rộn và..." Cô thả cánh tay anh ra, hái một đóa hồng, và quay tròn xung quanh. "Em đột nhiên cảm thấy tự do...tươi trẻ và tràn đầy sức sống."
"Em còn trẻ và đầy sức sống." Một vẻ ngọt ngào, uyển chuyển và hoàn toàn không thể cưỡng lại. Anh bắt lấy thân người đang xoay của cô trong đôi cánh tay anh và đu đưa chân cô. Họ xoay xoay cùng với nhau, cho đến khi bị chóng mặt, anh lảo đảo bước sang ngang và ngã dựa vào bức tường, Maddy siết chặt vào ngực anh, cười to và không thở được.
"Nhưng em không-" anh dừng lại, sốc vì cái anh định nói.
"Không cái gì cơ?" cô cười với anh. "Ngốc nghếch trong-"
Anh dừng lại bất cứ gì cô định nói bằng cách phủ quanh miệng cô với một nụ hôn nhanh mạnh mẽ của anh. Sau đó anh đặt cô đứng xuống chân mình, đột ngột kiềm chế mình, gần như là nghiêm trang.
Trong im lặng họ bước đi. Nash không thể tin điều anh đã định nói với cô. Nhưng em không tự do - em là của anh. Muốn tuyên bố. Muốn khẳng định, muốn chiếm hữu nhiều nhiều hơn nữa về cô. Ghen.
Anh nhìn chăm chăm vô định phía trước khi anh sải bước dọc theo con đường, nhìn thấy trong đầu hình ảnh mẹ anh yểu điệu xoay xoay, cười đùa, trêu chọc, chòng ghẹo...
Đó là vườn hồng ở Alverleigh. Nash lên...tám? Hay chín? Trẻ con thì không được phép đi vào vườn hồng, nhưng anh đã đánh văng một quả bóng vào đó nên đã lẻn vào để nhặt ra. Anh nhìn thấy cha mẹ đang đi dạo dọc theo những đóa hồng. Sợ bị bắt gặp, anh đã nấp vào. Và đã nhìn thấy.
Cha anh hái những đóa hồng và trao chúng cho Mama, còn bà thì đang bứt từng cánh từng cánh một, rải lên đầu cha, và phá ra cười khi ông chải chúng xuống từ tóc mình.
Cha đã tách gai hoa hồng ra, nhưng đã để sót lại một cái, bởi vậy nên tay Mama đã bị xước và bà kêu lên, quở trách cha. Nash có thể nhìn thấy vết máu mỏng trong lòng bàn tay bà.
Cha đã nắm lấy tay mẹ và liếm hết máu, một cách cẩn thận, rồi liếm lên cánh tay bà. Sau đó ông gầm gừ như một con thú và vồ lấy bà ép vào ngực ông - giống như Nash đã vừa làm với Maddy - và mang Mama vào trong nhà. Họ cười đùa và thì thầm, và để lại những cánh hồng rơi rớt phía sau họ.
Nhưng sau ngày đó những túi đồ của Mama dựng ở đại sảnh và họ la hét vào nhau, Mama trắng bệt, căng thẳng và cáu giận, còn cha thì với khuôn mặt tối sầm đỏ lên vì tức giận, trông rất đáng sợ.
Nash và Marcus đã nhìn thấy từ phía sau tay vịn cầu thang, im lặng như những con chuột, biết sẽ bị đánh nếu bị phát hiện đang nghe trộm. Nash muốn làm gì đó để làm họ dừng lại. Nhưng Marcus nói không, không gì có thể làm được. Luôn luôn là như thế khi Mama trở về nhà. Bà ghét miền quê này.
Nhưng Nash không nghe. Cậu biết cách đề làm Mama vui vẻ trở lại, làm cả cha và mẹ đều vui, và ngừng việc la hét khủng khiếp kia lại. Rời khỏi chỗ nấp cầu thang, cậu chạy vào vườn hồng và hái một tá hồng.
Cậu nhặt hết các gai đi, giống như Cha đã làm, vì thế Mama sẽ không bị đâm vào các ngón tay bà. Đôi tay cậu đầy các vết xước và đang rỉ máu nhưng cậu không quan tâm. MIễn là Mama ở lại...
Anh vẫn còn nhớ trái tim bé nhỏ của mình đã nện như thế nào khi đứng ở hành lang, đưa những đóa hoa hồng cho mẹ, vì đã quyết tâm làm mẹ vui trở lại.
Anh chưa bao giờ quên khoảnh khắc im lặng đó khi tiếng cãi vả đột nhiên dừng lại, cái sự im lặng đó ép vào anh như thể bị một vật thể nặng đè lên người.
Và cơn thịnh nộ của cha anh nổ ra với một tiếng rít lên.
Anh muốn chạy, nhưng anh không thể cử động được, cũng không thể nói. Anh chỉ nhắm mắt lại và chìa ra mấy cành hồng cho Mama. Đôi tay anh rung rẩy. Còn Mama thì phá ra cười.
Cha ném mạnh những cành hoa từ tay anh và tống anh vào phòng...
Mama đã bỏ đi Luân Đôn ngay sau đó.
Cha ở lại đủ lâu để đập cho Nash một trận vì tội đã làm gián đoạn trận cãi vã của cha mẹ và vì đã hái trộm những cành hồng. Và sau đó ông còn đánh Marcus vì tội đã không ngăn cản Nash - anh là con cả, hành vi của Nash là trách nhiệm của anh.
Và sau đó cha cũng đã đi theo mẹ trở lại Luân Đôn. Ông ấy không thể sống mà thiếu bà; họ yêu nhau quá nhiều, những người hầu thì thầm như thế khi họ nghĩ mấy cậu bé không nghe được.
Nash đã học được bài học ngày hôm đó: đây là chuyện sẽ xảy ra nếu ta yêu ai đó quá nhiều.
Khi trưởng thành anh cũng đã nhìn thấy nó hủy hoại cuộc sống của những người khác: các cuộc hôn nhân và các gia đình tan nát cho những điều mà họ gọi là tình yêu, cho cái đam mê không thể bị từ chối.
Không còn vườn hồng ở Alverleigh nữa. Khi Mama qua đời, cha đã ra lệnh nhổ hết hoa hồng và đốt bỏ, các nhà nghỉ mát cũng bị tháo dỡ, khu vườn bị cày xới. Giờ chỉ còn một bãi cỏ xanh mượt nơi đã từng nở rộ những đóa hồng.
Nash liếc nhìn ngang cô gái trẻ đáng yêu đang đi vội vã bên cạnh anh, tay cô cắp vào cánh tay anh, nhún nhảy mỗi hai ba bước, như một cô gái trẻ vô tư.
Cô sẽ cứ vẫn ở chỗ đó, anh tự nhủ.
Nash sẽ không ghen tuông và chiếm hữu, hay bị dày vò bởi tình yêu. Anh sẽ có một cuộc hôn nhân văn minh, sẽ không một ai bị tổn thương, và trẻ con cũng sẽ không phải bị nhìn thấy, đau đớn hay bất lực bởi sợ hãi.
Một cuộc hôn nhân tôn trọng lẫn nhau, và có tự trọng, sẽ không có đam mê.
Tất cả những gì được yêu cầu là sự cần thiết của tự chủ.