Xem hết cả phong thư, Tô Đào cũng đã hiểu.
Chắc chắn không phải là Lục Tễ muốn đưa bức thư này cho nàng, mà là ông trời đã cho Lương Nguyên đưa tới.
Nếu không, nàng cũng sẽ không biết được chân tướng!
Về phần Lục Tễ...
Nhất định là chàng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tô Đào cố nhịn không để nước mắt rơi, giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào.
Nàng để thư xuống, sau đó hô lớn: "Dừng thuyền, dừng thuyền, ta phải đi về!"
Phòng ma ma và Tuyết Liễu nghe vậy, vội vàng tiến vào khoang thuyền, kết quả là thấy được Tô Đào khóc ướt cả khuôn mặt.
Phòng ma ma và Tuyết Liễu lo lắng hỏi: "Phu nhân, vậy là sao?"
Tô Đào không có thời gian giải thích với các nàng, chỉ nói: "Bảo người chèo thuyền ngừng lái thuyền, ta phải đi về."
Ý niệm duy nhất của nàng chính là tranh thủ thời gian gặp Lục Tễ, làm rõ tất cả mọi chuyện.
…
Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Lục Tễ cũng không phải là làm bằng sắt đấy, lúc xuống đài luyện võ, xiêm y trên người hắn đã ướt sũng mồ hôi.
Lương Nguyên vừa đưa thư trở về nhìn thấy mà trong lòng run sợ.
Phu nhân bọn họ mới đi ngày đầu tiên mà Hầu gia đã như thế.
Về sau Hầu gia của bọn hắn sẽ ra sao đây?
Lục Tễ cầm khăn lau mồ hôi trên mặt: "Cho người đi chuẩn bị nước."
Lương Nguyên nhận mệnh: “Vâng.”
Hắn lại nói: "Hầu gia, thuộc hạ đã sắp xếp thư gửi từ Bắc Cảnh, đợi lát nữa người đến thư phòng có thể trực tiếp xử lý."
Lương Nguyên còn muốn nói chuyện lá thư ban nãy, nhưng mà Hầu gia đã đến cửa phòng tắm rồi.
Lương Nguyên đành phải ngậm miệng lại, thầm nghĩ đợi Hầu gia tắm rửa xong rồi nói sau.
Đợi trong thời gian uống hết chung trà, Lục Tễ đã tắm xong rồi.
Hắn thay một bộ xiêm y sạch sẽ, tóc còn chưa khô, vẫn còn ướt sũng.
Lương Nguyên luôn canh giữ ở bên ngoài, hắn thấy thế thì muốn nói chuyện bức thư với Lục Tễ.
Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng ồn ào.
Tiếp theo chính là tiếng bước chân lộn xộn, giống như là có người tới.
Nô bộc ở Tĩnh Viễn Hầu phủ đều là nhất đẳng, chưa từng có người phát ra động tĩnh như vậy.
Lục Tễ ở trong quân đội nhiều năm, tai mắt thật tốt, hắn luôn giỏi phân biệt tiếng bước chân.
Tiếng bước chân kia, nghe giống như là... tiếng bước chân của Tô Đào.
Tại sao có thể là Tô Đào được?
Nhưng tiếp theo, chỉ trong chớp mắt, Tô Đào đã xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Tô Đào còn mặc bộ y phục yên thủy lúc sáng, mặt mày tinh xảo như vẽ.
Lục Tễ nghĩ, chắc là hắn đang nằm mơ.
Trên đường chạy đến đây, hơi thở Tô Đào có chút bất ổn.
Nghe thấy tiếng hít thở của Tô Đào, cả mùi thơm của nước đào mùa hè quen thuộc trên người nàng, Lục Tễ mới xác định, hắn không nằm mơ, Tô Đào thật sự đã trở về.
Nhưng đáng lẽ lúc này Tô Đào phải lên thuyền rời khỏi kinh thành rồi mới đúng, sao lại xuất hiện trong phủ chứ?
Lục Tễ kinh ngạc nói: "Niên Niên, tại sao nàng lại quay về?"
Vừa nói xong, hắn mới phát hiện giọng nói của hắn có chút khàn.
Tại sao nàng lại quay về hả?
Tuy Tô Đào vô cùng lo lắng, nhưng nghe Lục Tễ hỏi như vậy, nàng cũng không nhịn được mà tức giận.
Lục Tễ giấu giếm nàng thật khổ sở!
Tô Đào lấy lá thư trong tay áo ra: "Lục Tễ,chàng đúng là tên lừa gạt, nếu như không phải có phong thư này, chàng còn định gạt ta tới khi nào?"
Nếu như không có phong thư này, nàng có thể vĩnh viễn mơ mơ màng màng, cả đời cũng không biết chân tướng.
Tô Đào vừa nghĩ tới đã cảm thấy cực kỳ tức giận.
Nước mắt của nàng như trân châu bị đứt rơi xuống, nàng dùng nắm đấm đấm vào lồng ngực Lục Tễ trút giật: "Lục Tễ, chàng là kẻ lừa gạt!"
Nhưng nàng mới đánh vài cái đã ngừng.
Tô Đào ôm lấy eo của Lục Tễ, toàn bộ người đều dựa vào trong ngực của hắn.
Nàng khóc không thở nổi.
Ngoại trừ tức giận, càng nhiều hơn chính là sợ hãi.
May mắn bây giờ Lục Tễ còn chưa gặp chuyện không may, may mắn là nàng kịp thời chạy về, có thể bên cạnh chăm sóc hắn.
Lục Tễ giật mình.
Hắn chẳng thể ngờ được kế hoạch chu toàn như vậy lại thua vì lá thư này.
Là ai đã đưa lá thư này cho Tô Đào?
Từ trước đến nay thư phòng của hắn không cho phép người bên ngoài tiến, huống chi hắn cũng không hề giao phó việc này.
Ngoại trừ Lương Nguyên, không còn có ai khác.
Lúc này Lương Nguyên cũng đã hiểu ra.
Chỉ sợ là lá thư đó không phải là Hầu gia muốn đưa cho phu nhân, mà Hầu gia muốn giữ nó lại.
Vậy mà hắn đã tự ý đưa thư đi.
Lương Nguyên nhận tội: "Hầu gia, là thuộc hạ hồ đồ, cho là người muốn đưa phong thư này cho phu nhân."
Mặc dù như thế, nhưng không hiểu sao trong nội tâm Lương Nguyên lại có chút thoải mái, giống như là vừa làm xong được việc lớn.
Lúc trước hắn không đồng ý việc Hầu gia nói dối phu nhân.
Bây giờ trời đưa đất đẩy, cuối cùng cũng không phải giấu giếm phu nhân nữa, hắn cảm thấy rất tốt.
Ít nhất nếu như vậy, phu nhân có thể ở bên cạnh chăm sóc cho Hầu gia.
Tô Đào rời khỏi ngực Lục Tễ, nhìn thẳng Lương Nguyên: "Lương Nguyên, ngươi làm rất tốt."
Nàng lại nhìn về phía Lục Tễ: "Lục Tễ, chànv không được vì thế mà trừng phạt Lương Nguyên!"
Nếu không có Lương Nguyên, chỉ sợ nàng sẽ bị hắn lừa gạt chuyện này cả đời.
Trong lòng Lương Nguyên thả lỏng, có phu nhân đảm bảo, chắc là hắn sẽ không bị trừng phạt nữa.
Lục Tễ thở dài.
Cuối cùng người tính vẫn không bằng trời tính.
Lục Tễ nhìn Lương Nguyên một cái: "Đi xuống đi."
Lương Nguyên biết rõ hắn không sao rồi: "Vâng." Hắn nói xong cũng quay người đi ra.
Trong sân chỉ còn lại Lục Tễ và Tô đào.
Nước mắt Tô Đào rơi xuống, khóc thút thít.
Lục Tễ không muốn nhìn Tô Đào như thế, trái tim của hắn dường như cũng đau theo Tô Đào: "Đừng khóc."
Hắn đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tô Đào.
Tô Đào cầm tay Lục Tễ, kéo hắn vào phòng chính: "Đi, chúng ta đi vào nói chuyện."
Hạ nhân đều hiểu chuyện, nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong căn nhà chính rộng lớn chỉ còn Tô Đào và Lục Tễ.
Tô Đào nhìn Lục Tễ: "Chàng nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, biết được tin ta đã chết… là thế nào?"
Sau khi nói đến đây, trái tim nàng vẫn không nhịn được mà đau xót.
"Thân thể của chàng có vấn đề sao?"
Tô Đào nhớ lại, trước kia không biết tại sao mà Lục Tễ hay bị hôn mê, không phải là bệnh đó của Lục Tễ lại tái phát chứ?
Việc đã đến nước này, Lục Tễ biết rõ hắn không gạt được Tô Đào rồi.
Nếu như thế, hắn sẽ nghĩ cách khác.
Lục Tễ: "Niên Niên, nàng còn nhớ lúc ta bị hôn mê không?"
Trái tim Tô Đào xiết chặt lại, quả nhiên có liên quan đến việc này sao?
Nàng gật đầu: "Tất nhiên là nhớ kỹ."
Lục Tễ nhìn ánh nến lay động bên cạnh: "Thật ra đó không phải là bệnh, mà là độc, rất lâu trước đó độc này đã xâm nhập vào trong thân thể của ta, nhưng may mắn là ta chịu đựng được, nhưng bây giờ độc này lại phát tác."
"Ta còn tối đa năm, sáu tháng nữa thôi, tuy sau này không bị hôn mê, nhưng sẽ ngày một suy yếu cho đến chết."
Tô Đào ngẩn người.
Mặc dù nàng đã sớm phỏng đoán, nhưng bây giờ biết được, nàng vẫn không tiếp nhận được.
Lục Tễ rõ ràng vẫn khỏe, tại sao chỉ có thể sống thêm được năm, sáu tháng?
Lục Tễ tốt như vậy, nửa đời trước hắn đã khổ sở như vậy, ngày Tử Tài vừa đến, tại sao hắn có thể chết được?
Tô Đào bắt đầu nói năng lộn xộn: "Nếu là độc, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết, chúng ta đi tìm đại phu, đại phu có thể trị được độc của chàng."
Đúng, trên đời này có nhiều đại phu như vậy, sẽ có một người biết rõ cách giải độc.
Lục Tễ lắc đầu: "Vô dụng thôi, Niên Niên, đến bây giờ Vạn đại phu còn chưa tra ra ta trúng độc gì, chứ đừng nói đến cách giải độc rồi, những đại phu khác cũng như thế."
Tô Đào không tin: "Không, không, trời không tuyệt đường người, chắc chắn sẽ có cách."
Lục Tễ không thể chết, hắn nhất định sẽ tiếp tục sống.
Nói như vậy, nhưng nước mắt của nàng lại rơi xuống.
Lục Tễ biết rõ Tô Đào đang lo lắng cho hắn, hắn cầm chặt bả vai Tô Đào: "Niên Niên, đừng khóc."
Tô Đào khóc thút thít.
Nàng thầm nghĩ đúng vậy, nước mắt vô dụng thôi, nàng không thể khóc nữa.
Tô Đào giơ tay lên lau nước mắt, nàng muốn tỉnh táo lại.
Tô Đào suy nghĩ cũng rõ ràng một chút, lúc này nàng mới nhớ tới nàng quên mất điểm mấu chốt: "Là ai hạ độc chàng?"
Con mắt Lục Tễ sắc có chút tối: "Hoàng Thượng."
Nếu như lúc trước chỉ là đoán, nhưng mấy ngày nay hắn đã để Lương Nguyên điều tra, nên đã chắc chắn tám chín phần rồi.
Hoàng Thượng...
Tô Đào thì thào, quả nhiên là hắn.
Lục Tễ nhìn Tô Đào: "Niên, nàng biết tại sao ta phải nói dối nàng để đưa nàng đi không?"
Không đợi Tô Đào trả lời, Lục Tễ tiếp tục nói: "Nếu như không phải nhờ câu nói của Thương Lục thì bây giờ ta vẫn còn mơ mơ màng màng, chỉ cho là bệnh cũ của mình tái phát, mà không biết bản thân trúng độc."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Hoàng Thượng muốn chính là điều này, hắn trăm phương ngàn kế muốn mạng của ta, muốn ta phải chết, tất nhiên hắn sẽ xử lý sạch sẽ tất cả tâm phúc của ta, mà nàng lại là thê tử của ta, tất nhiên hắn cũng sẽ không bỏ qua nàng."
Nhưng mà bây giờ tình thế thay đổi, Lục Tễ biết hắn đã trúng độc.
Nếu như trước đó hắn còn muốn giữ thế cân bằng với Hoàng Thượng thì bây giờ hắn lại không cam lòng rồi.
Hắn là người lập nên bao công lao hiển hách cho triều Đại Chu, cuối cùng thỏ khôn chết, chó săn cũng bị mổ làm thịt (*), hắn làm sao có thể cam tâm?
(*) câu nói của Ngô Vương, ý nghĩa tương đương với câu “Vắt chanh bỏ vỏ”; “Qua cầu rút ván” của Việt Nam
Nếu như thế, hắn sẽ bảo Vạn đại phu dùng tất cả biện pháp giúp hắn kéo dài chút tuổi thọ, cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này chuẩn bị tốt mọi chuyện, kéo Hoàng Thượng xuống ngựa.
Nếu như thành công, Tô Đào sẽ không có nguy hiểm.
Nếu như thất bại, hắn cũng đã đưa Tô Đào rất xa, cho dù hắn không lo được chuyện sau đó, nhưng Tô Đào cũng không có nguy hiểm gì.
Cũng mặc kệ là thành công hay thất bại, hắn đều khó thoát khỏi cái chết.
Tô Đào cũng chỉ có thể rời xa hắn, đi rất xa, nàng mới có thể sống sót.
Lục Tễ nói xong, trong phòng trầm mặc.
Chỉ có ánh nến đang không ngừng lay động.
Tất nhiên là Tô Đào hiểu ý của Lục Tễ.
Nàng cũng biết Lục Tễ nói dài như vậy không phải là muốn khuyên nàng rời đi.
Bất kể như thế nào, nàng rời đi mới là lựa chọn tốt nhất, như vậy Lục Tễ mới không lo lắng, nàng cũng có thể bình an qua nửa đời sau rồi.
Đạo lý là như vậy, nhưng nàng không làm được.
Nàng làm sao có thể để Lục Tễ một mình ở lại?
Mặc kệ sau này sẽ đối mặt với cái gì, nàng vẫn sẽ ở bên cạnh Lục Tễ.
Cánh môi Tô Đào bị cắn đỏ lên, cuối cùng, nàng lắc đầu: "Không, ta không đi."
Mặc kệ sống hay chết, nàng vẫn sẽ bên cạnh Lục Tễ.
Dù sao đời này nàng đã sống trong sung túc, sống thời gian dài như vậy cũng đủ rồi.
Ánh mắt Tô Đào không tránh né chút nào, thẳng thắn đến nỗi làm cho người ta không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng.
Trong lòng Lục Tễ run lên.
Hắn sớm nên biết.
Tuy Tô Đào nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng nàng là người rất có chính kiến.
Một khi nàng hạ quyết tâm, có khuyên như thế nào cũng không thay đổi.
Nhưng lần này không giống, lần này liên quan đến an nguy và tính mạng của Tô Đào.
Mặc dù hắn muốn ích kỷ giữ Tô Đào lại, nhưng hắn không làm được.
Bảo hắn để Tô Đào làm bạn với hắn đến điểm cuối của đường sinh mệnh…
Thà rằng để Tô Đào sống tốt vẫn hơn, dù hắn không nhìn thấy Tô Đào cũng không sao cả.
Lục Tễ nhếch môi: "Niên Niên..."
Hắn còn định khuyên Tô Đào, chợt nghe Tô Đào nói: "Phu quân, ta đói bụng, ta đã không ăn cơm hai bữa rồi, chúng ta dùng bữa trước đi."
Tuy rằng nàng không còn khóc, nhưng vì trước đó nàng đã khóc quá lâu, giọng nói nàng vẫn có chút nghẹn ngào.
Đuôi mắt xinh đẹp cũng đỏ lên, cả người vô cùng đáng thương.
Lục Tễ biết rõ Tô Đào cố ý nói sang chuyện khác, nhưng hắn vẫn đồng ý.
Lục Tễ bất lực: "Được, dùng bữa trước đã."
Không thể ép buộc được, đợi hai ngày nữa hắn tiếp tục khuyên Tô Đào vậy.
Nếu thật sự không thể, hắn sẽ dùng cách khác.
Tô Đào thở phào nhẹ nhõm.
Nàng biết rõ tính tình của Lục Tễ.
Nàng cầm chặt tay của Lục Tễ: "Chúng ta cùng đi ăn."
Tất nhiên, trước khi dùng bữa Tô Đào phải rửa mặt trước, nàng khóc lem nhem cả mặt rồi, phải rửa mặt đã.
Sau khi dùng cơm xong, hai người ngồi trên giường mỹ nhân.
Lục Tễ muốn đến thư phòng xử lý thư tín từ Bắc Cảnh, Tô Đào kéo hắn tay lại: "Phu quân, đêm nay chàng đừng đi, ở lại được không?"
Đôi mắt long lanh nước mắt của Tô Đào khiến người ta phải mềm lòng, Lục Tễ đành phải đồng ý.
Tô Đào bận rộn một ngày, trên người đều là mồ hôi, nàng chuẩn bị đi đến phòng tắm.
Đã ra cửa rồi, nhưng Tô Đào suy nghĩ một chút rồi lại đi về: "Ta lập tức sẽ trở lại, không cho chàng đi."
Lục Tễ đành phải gật đầu: "Ừ, nàng yên tâm đi đi, ta không đi."
Nghe Lục Tễ nói như vậy, Tô Đào mới thở phào nhẹ nhõm.
Lồng ngực Lục Tễ khựng lại.
Hắn biết rõ Tô Đào sợ hắn rời đi.
Một Tô Đào như vậy, làm sao hắn có thể không yêu đây.
Chỉ tiếc, thế sự trêu người.
Lần này Tô Đào không tắm lâu, nàng tùy tiện gội đầu rồi quay lại ngay.
Ban đêm, hai người mặc kệ tất cả, trực tiếp lên giường.
Đêm nay ánh trăng trong trẻo, chiếu rõ tất cả mọi thứ trong phòng
Lục Tễ nghe được âm thanh sột soạt bên cạnh.
Ngay sau đó, hắn thấy tay Tô Đào thò ra khỏi chăn, sau đó tìm đến chăn mền của hắn, cầm tay của hắn.
Tay Tô Đào rất mềm, mềm như là một đám mây vậy.
Lục Tễ chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay tê dại, nó thuận theo cánh tay đến thẳng trái tim hắn.
Ngực hắn vẫn phát run, tim đập không ngừng.
Không phải là cảm giác sau khi vận động quá độ, mà là cảm giác ngọt ngào.
Không sai, thật ra trong lòng Lục Tễ rất cao hứng.
Cô nương hắn thích liều lĩnh muốn ở lại chăm sóc hắn, tất nhiên là hắn cao hứng rồi.
Cuộc đời này có thê tử như thế, phu quân còn đòi hỏi gì nữa.
Chỉ tiếc, hắn không thể ích kỷ như vậy, không thể tùy hứng như vậy.
Hắn lớn hơn Tô Đào bảy tuổi, nàng còn nhỏ, không hiểu nhiều chuyện nhân thế.
Nhưng hắn hiểu, hắn không thể hại Tô Đào.
Tô Đào cầm chặt tay Lục Tễ, nàng có một loại cảm giác vui mừng sau khi sống sót khỏi tai nạn.
Vui mừng vì nàng đã được biết được chân tướng, vui mừng vì nàng có thể ở lại chăm sóc Lục Tễ.
Vừa nghĩ tới lời Lục Tễ nói, hắn còn năm, sáu tháng sống tiếp, nàng liền không nhịn được muốn rơi lệ.
Tô Đào nỗ lực bình phục hô hấp, nàng tự nói với mình, không thể khóc, nước mắt là thứ vô dụng nhất.
Nàng muốn tỉnh táo lại, mới có thể tìm cách cứu chữa cho Lục Tễ.
Hắn bỏ cuộc, nhưng nàng không thể từ bỏ.
Nàng cầm thật chặt tay Lục Tễ.
Lục Tễ phát hiện lực tay của Tô Đào càng lúc càng lớn, như là sợ mất hắn vậy.
Lòng hắn mềm nhũn: "Không ngủ được sao?"
Tô Đào đương nhiên không ngủ được.
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng còn có thể nhịn không khóc cũng đã rất lợi hại rồi.
Giọng nói Tô Đào nhẹ nhàng hẳn đi: "Có một chút."
Trong phòng lặng im không nói gì, trong lúc nhất thời hai người không biết nên nói gì.
Tô Đào nhớ tới lá thư này.
Lúc ban ngày nàng chỉ lo cho của thân thể Lục Tễ.
Hiện tại trời tối người yên, nàng cũng có tâm tư nghĩ cái khác, ví dụ như nội dung lá thư.
Bút pháp trong lá thư này vô cùng chân thành tha thiết, vừa nhìn liền biết là nội tâm Lục Tễ đã cẩn thận suy nghĩ.
Tô Đào suy nghĩ một chút nói: "Phu quân, chàng vốn thích ta từ sớm rồi, vậy tại sao lại không nói ra trước?"
Nếu Lục Tễ sớm tỏ tình với nàng, chắc chắn nàng sẽ đồng ý.
Bây giờ hai người i cũng sớm ở cùng một chỗ.
Thư...
Vừa nghĩ tới lá thư này, tai của Lục Tễ không nhịn được mà phiếm hồng.
Bên trong lá thư này là tất cả tình yêu của hắn đối với Tô Đào yêu, đều là những suy nghĩ mf hắn đã giấu kín sâu trong lòng.
Nhưng bây giờ, tất cả đều bị Tô Đào biết được.
Dù là người lạnh nhạt như Lục Tễ cũng không nhịn được mà có chút xấu hổ.
Sau một lúc lâu, sắc đỏ trên tai Lục Tễ mới thoáng rút đi một chút, hắn nghĩ tới một vấn đề.
Lục Tễ hỏi Tô Đào: "Niên Niên, nàng có tin ta nói không?"
Chuyện hắn ở trong miếng ngọc thật sự quá khó tin, nếu không phải bản thân hắn đã trải qua, chỉ sợ cả chính hắn cũng sẽ không tin tưởng.
Tô Đào không hỏi gì, liệu nàng có tin hắn không?
Tô Đào nghe xong đã biết rõ Lục Tễ hỏi cái gì, nàng nghiêng người sang nhìn gò má Lục Tễ: "Tin, đương nhiên là tin."
Nàng cũng có thể đi tới thế giới này, đó chính là kỳ tích khó tin nhất.
Nàng còn có thể không tin cái gì nữa?
Nhưng mà nghĩ lại, nếu như Lục Tễ luôn chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Chẳng phải là hắn sẽ biết cả những thứ linh tinh kia của nàng sao?
Lúc Lục Tễ hôn mê, nàng coi Lục Tễ là nơi để thổ lộ hết tất cả, còn nói những suy nghĩ linh tinh với Lục Tễ.
Nói cách khác, nàng không còn chút bí mật nào trước mặt Lục Tễ sao?
Tô Đào nghĩ đến lúc nàng làm những chuyện kia, mặt nàng thoáng cái liền đỏ lên.
Lục Tễ hiển nhiên cũng đoán được bây giờ Tô Đào đang suy nghĩ gì.
Hắn ho nhẹ một tiếng: "Có rất nhiều chuyện ta đã quên."
Lục Tễ vừa nói như vậy, càng chứng tỏ hắn đã biết!
Tô Đào hận không thể che miệng Lục Tễ lại, để hắn đừng nói nữa.
Thật sự là rất xấu hổ!
Sau nửa ngày, hai người mới bình thường trở lại.
Tô Đào không nhịn được có chút xuất thần.
Thì ra Lục Tễ đã thích nàng từ lâu rồi.
Tô Đào chống nửa người lên: "Phu quân, chàng thích ta, ta thích chàng, chúng ta đều thích nhau, nên ở cùng một chỗ."
Hiện tại, vấn đề trước mắt cũng chỉ là một cái vấn đề nhỏ, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.
Lục Tễ bật cười.
Hắn vốn còn muốn khuyên Tô Đào rời đi, không nghĩ tới bây giờ Tô Đào lại khuyên hắn rồi.
Lục Tễ vừa muốn nói chuyện, chợt nghe Tô Đào nói: "Phu quân, ta chạy đi chạy lại một ngày, mệt mỏi quá rồi, ta muốn ngủ trước."
Nàng không cần nghĩ cũng biết Lục Tễ muốn nói cái gì.
Lục Tễ bất đắc dĩ đáp: "Được."
Tô Đào ngoan ngoãn nằm xuống, nàng vẫn luôn nắm tay Lục Tễ không rời: "Chúng ta ngủ đi."
Cả đêm qua đi rất nhanh.
Ngày thứ hai, khí trời trong xanh, vạn dặm không mây.
Lục Tễ bị ánh mặt trời làm tỉnh giấc, hắn vừa muốn đứng dậy thì phát hiện Tô Đào còn nắm tay của hắn.
Tay Tô Đào thon dài, cả móng tay đều lộ ra màu hồng nhàn nhạt, thật sự rất đẹp.
Lục Tễ nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng hắn vừa hơi nhúc nhích, Tô Đào liền tỉnh.
Tô Đào có chút giật mình: "Phu quân, chàng đã tỉnh,chàng muốn lên triều sao?"
Lục Tễ trả lời: "Ừ, hôm nay có buổi tiệc nhỏ."
Hắn tạm thời không thể đánh rắn động cỏ, nên đối ngoại vẫn như bình thường.
Nhưng hắn thấy dáng vẻ của Tô Đào thì có chút đau lòng, hắn hơi hơi nhúc nhích, Tô Đào đã tỉnh, hiển nhiên là nàng đã không ngủ.
Đúng là Tô Đào không ngủ được.
Ngày hôm qua đã trải qua chuyện lớn như vậy, nàng muốn ngủ cũng không được.
Buổi tối hôm qua nàng làm cả đêm rối tinh rối mù mộng, hiện tại đầu còn có chút đau.
Tô Đào đứng dậy: "Ta giúp chàng mặc quan bào."
Giống như ngày thường, Tô Đào mặc từng cái từng cái giúp Lục Tễ.
Cuối cùng, Tô Đào giúp Lục Tễ sửa sang lại cổ áo: "Tốt rồi, phu quân, ta ở nhà chờ chàng trở về."
Giống như mỗi một lần hắn vào triều vậy.
Lục Tễ gật đầu: "Được.”
Lục Tễ đi rồi, Tô Đào cũng thay xiêm y.
Lúc này, Phòng ma ma và Tuyết Liễu cũng đã tới, khuôn mặt hai người khó hiểu.