Lục Tễ ngồi lên ghế: "Có thể giúp nàng là được."
Tô Đào cũng theo ngồi lên cái ghế bên cạnh Lục Tễ.
Nàng nhìn Lục Tễ, nói liên miên nhiều như vậy, trọng yếu nhất chính là muốn nói với hắn: "Cám ơn chàng."
Động tác cởi áo ngoài của hắn hơi dừng lại, sau đó nói: "Không có gì, việc nhỏ thôi."
Tô Đào nở nụ cười. Dù thế nào, nàng đều muốn cám ơn Lục Tễ, cám ơn đã suy tính cho nàng nhiều như vậy.
Nói xong chuyện này, Tô Đào lại hỏi Lục Tễ buổi triều hôm nay như thế nào.
Lục Tễ từng cái trả lời.
Hai người qua lại vài lời, rất nhanh đã đến buổi tối.
Tối hôm qua không cẩn thận vướng chân Lục Tễ, nên lần này nàng thập phần cẩn thận.
Tô Đào nằm trên giường đắp chăn, sau đó nói: " ngủ ngon."
Trong màn một mảnh tối tăm.
Lục Tễ nhớ tới ánh mắt sáng ngời của Tô Đào buổi chiều, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
. . .
Một nơi khác trong Tô phủ.
Trở lại, mặt Từ thị với Tô Dao vẫn còn chút thẹn.
Từ thị là chủ mẫu, Tô Dao cũng theo thói quen làm thiên kim tiểu thư, luôn luôn là người khác cúi đầu với các nàng.
Các nàng chưa từng bị chê cười như vậy bao giờ.
Chỉ cảm thấy mặt mũi mất sạch.
Tô Dao tuy rằng tức giận muốn chết, nhưng vẫn làm bộ dáng vẻ dịu dàng: "Nương, muội muội đối xử với chúng ta như vậy, dù sao cũng được người nuôi dưỡng lớn lên, sao có thể như thế?"
Vừa nghĩ đến bị nữ nhi cự tuyệt ngoài cửa, mặt mũi Từ lập tức trắng bệch.
Tuy nàng không phải là thân mẫu của Tô Đào, nhưng cũng nuôi Tô Đào trưởng thành, dựa vào luật pháp Đại Chu chính là mẫu thân của nàng.
Huống chi Đại Chu lấy hiếu trị thiên hạ, Tô Đào sao dám làm như thế!
Từ thị yêu thương nắm tay Tô Dao: "Dao Dao, vẫn là nữ nhi ruột thịt tốt nhất; kia chẳng khác nào nuôi tâm phế cẩu đích thực!"
Mới thành Hầu phu nhân, quay mặt đã không nhận mẹ đẻ .
Từ thị oán hận nói: "Nếu như lần sau Tô Đào còn chúng ta vào cửa, ta sẽ đến Kinh Triệu phủ cáo nàng tội bất hiếu!"
Ở thời đại này, chỉ cần phạm vào tội bất hiếu, mọi tứ coi như xong.
Khóe môi Tô Dao gợi lên nụ cười, bất quá rất nhanh liền khôi phục như trước, giả ý khuyên nhủ: "Nương, có lẽ muội muội cũng không phải cố ý, nhất thời nghĩ không thông mà thôi, nương đừng làm chuyện dại dột."
Từ thị không lên tiếng.
Nàng tất nhiên sẽ không đi cáo trạng Tô Đào, vừa rồi chỉ là nhất thời tức giận nên lỡ lời mà thôi.
Nói trắng ra, hiện tại toàn bộ Tô phủ còn phải dựa vào Tô Đào, nếu không phải hoàn cảnh bất đắc dĩ lắm, tất nhiên sẽ không làm chuyện điên rồ ấy.
Hai mẹ con lại nói chuyện một chút, đến khi sắc trời không còn sớm mới trở về khuê phòng.
Lúc Tô Dao trở lại, dịu dàng trên mặt lập tức rớt ra biến thành âm trầm đến khó coi.
Nha hoàn hầu hạ trong phòng đều xiết chặt tâm, các nàng biết, cô nương đây là muốn tức giận.
Quả nhiên, Tô Dao không nhịn được nữa, đem đồ vật trong phòng đập nát
Nhìn mặt đất bừa bộn, mảnh vụn đầy đất, lúc này cơn giận của Tô Dao mới hạ đôi chút. Từ trước đến nay nàng đầu cho rằng đã đem Tô Đào triệt để đạp dưới chân .
Nhưng hiện tại chỉ trong chớp mắt, nàng ta đã thành Hầu phu nhân, còn đem nàng cự tuyệt ngoài cửa, như là đuổi hành khất lang thang.
Nàng sao chịu nổi ủy khuất này.
Tô Dao nhìn mình trong gương, nàng nâng tay sờ khuôn mặt mình.
Nếu như ngày đó nàng gả đi, hiện tại Hầu phu nhân chính là nàng, người hôm nay có thể thần khí uy phong như vậy cũng là nàng !
Nàng sao có thể cam tâm?
Nàng nhất định phải đem thứ thuộc về mình cướp lại!
. . .
Từ thị trở về chính phòng, nàng vừa rửa mặt xong, Tô phụ liền trở về .
Tô phụ một thân mùi rượu, vừa nhìn liền biết vừa uống rượu xong.
Từ thị vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn: "Lão gia, chàng đã uống bao nhiêu rượu vậy?"
Tô phụ vẫy tay: "Không nhiều."
Hắn đang cao hứng, cao hứng chính mình có một nữ nhi là Hầu phu nhân.
Từ thị cầm lấy khăn ẩm lau mặt cho hắn.
Đầu óc hắn có chút rõ ràng lại: "Đúng rồi, hôm nay nàng với Dao Dao đi thế nào?"
Vừa nghe Tô phụ nhắc tới, mặt Từ thị liền trầm xuống : "Lão gia còn phải nói sao, hôm nay thiếp với Dao Dao căn bản còn chưa tiến vào hầu phủ!"
Từ thị oán giận đem chuyện hôm nay nói một lần với Tô phụ.
Sau đó nói: "Nữ nhi hiện tại kia bây giờ đúng là khó lường, thậm chí không thèm nhận chúng ta."
Từ thị thầm nghĩ sớm biết vậy đã để Tô Dao gả qua, đó là nữ nhi ruột thịt của bọn họ, chắc chắn sẽ không như thế này.
Tô phụ lại không ủng hộ Từ thị: "Ngươi lần sau chuẩn bị tốt bái thiếp rồi hãy đi."
Từ thị: "Lão gia..."
Nàng không muốn lại bị khinh bỉ như vậy.
Tô phụ mặc dù là kẻ vô dụng, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ một số chuyện : "Bây giờ không giống ngày xưa, ngươi cũng thu liễm lại tính tình của mình đi."
Hắn nói, Tĩnh Viễn Hầu phủ danh giá, quy củ củ đều được ấn định rõ ràng. Từ thị nghe ra ý tứ của Tô phụ trầm ngâm một lúc lâu.
Hiện tại trong phủ chỉ có thể dựa vào Tô Đào, thân phận các nàng bây giờ đã thật sự chuyển biến. Tô phủ cần cầu Tô Đào, tự nhiên không thể giống trước đây, vênh mặt hất hàm sai khiến .
Từ thị trong lòng tuy hiểu được, nhưng vẫn còn khúc mắc.
Trong lòng nàng, Tô Đào chỉ xuất thân nông hộ, so với Tô Dao càng thấp bé.
Nhưng hiện tại tình thế như vậy, các nàng không thể không cúi đầu .
Từ thị thở dài một tiếng.
Tô phụ lại nói: "Ngươi đến cùng nuôi nàng lớn lên, trong lòng nàng vẫn sẽ có chúng ta, đến lúc ngươi cẩn thận dỗ dành nàng một chút không phải là được rồi sao."
Từ thị thầm nghĩ cũng phải.
Đứa bé kia tính tình rất mẫn cảm, từ lúc nàng biết mình không phải là nữ nhi ruột thịt của bọn họ, đều tỉ mỉ lấy lòng, vạn sự đều lấy bọn họ làm đầu.
Lần này Tô Đào không để cho các nàng vào phủ, nói không chừng là trong lòng còn chút vướng mắc.
Chờ lần sau qua, nàng sẽ dỗ dành Tô Đào thật tốt.
Cho nên Từ thị nói: "Được; hai ngày nữa thiếp lại cùng Dao Dao đi một chuyến."
Tô phụ gật đầu: "Vậy mới đúng."
Hắn không quên dặn dò: "Nàng cũng đừng quên, không được phát giận."
"Lão gia yên tâm" Từ thị nói.
Cùng Tô phụ nói xong, lại qua hai ngày, Từ thị dẫn Tô Dao đi lại một chuyến đến Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Tô Dao nghĩ lần này nói không chừng sẽ gặp được Lục Tễ.
Nàng cố ý đổi sang y phục màu xanh thân sen. Tô Dao lớn lên thanh tú, mặc áo màu sen xanh, càng làm nàng tươi mát xuất chúng.
Xác định trên dưới không có chút sai lầm nào, nàng mới theo Từ thị lên xe ngựa.
. . .
Rất nhanh đã đến Hầu phủ.
Lần này Từ thị không giống lần trước, nàng thành thật giao bái thiếp, sau đó trở về xe ngựa chờ.
Trong phủ, Tô Đào đang xử lý sổ sách.
Có Phòng ma ma giúp, nàng rất nhanh làm xong, sổ sách hoàn thành không sai biệt lắm.
Đúng lúc này, Tuyết Liễu chợt vào, trong tay còn cầm một phần bái thiếp.
Nàng đem bái thiếp dâng lên cho Tô Đào: "Phu nhân."
Tô Đào mở bái thiếp ra thì thấy danh hiệu Tô phủ. Tô Đào lập tức có một loại cảm giác bối rối.
Vậy mà nàng lại quên mất Tô gia. Không cần nghĩ nhiều, dựa vào Tô gia, nhất định là thấy nàng trở thành Hầu phu nhân, muốn tới đây bắt quàng làm họ. Tô Đào thật sự không muốn gặp người của Tô gia.
Ban đầu nàng đã tính toán cùng Tô phủ phân rõ giới hạn, cũng không nghĩ đến Lục Tễ sẽ tỉnh lại.
Tô Đào phiền chán nhíu mi.
Tuyết Liễu nhìn lên liền biết, nàng bên người hầu hạ Tô Đào lâu như vậy, cũng không nghe Tô Đào nói về người nhà, trong lòng tự nhiên cũng đoán được gì đó.
Nàng nhẹ giọng đem việc lần trước Từ thị với Tô Dao đến, bởi vì không có bái thiếp nên bị đuổi đi nói cho Tô Đào.
Sau đó hỏi: "Phu nhân, ngài muốn gặp không ạ?"
Tô Đào không ngờ Từ thị đã đến một lần , nàng nghĩ nghĩ sau đó nói: "Cho các nàng vào đi."
Nàng không thể trốn tránh Từ thị một đời. Cũng rõ ràng tính tình Từ thị rất khó thu phục.
Về phần vị tỷ tỷ kia, tuy nói khuôn mặt lúc nào cũng đoan trang dịu dàng, kỳ thật trong lòng thủ đoạn cũng không ít.
Nếu như lần này không gặp, khẳng định các nàng còn có rất nhiều biện pháp ồn ào khiến nàng không được yên ổn.
Không bằng lần này cho các nàng vào, sau đó nói chuyện rõ ràng, tốt xấu có thể yên lặng một trận.
Tuyết Liễu cúi đầu lĩnh mệnh: "Vâng."
. . .
Có Tô Đào chấp nhận, bọn nha hoàn dẫn Từ thị cùng Tô Dao vào phủ.
Hai nàng theo nha hoàn đi đến chính phòng, dọc theo đường đi không thể tránh khỏi ngắm nhìn bốn phía.
Hầu phủ là tiên đế ngự tứ, diện tích đúng là thật lớn. Khắp nơi đều là cột gỗ chạm trổ, tinh xảo dị thường.
Viện này so với hai cái Tô phủ còn lớn hơn, về phần trang sức bài trí càng là một trời một vực.
Đặc biệt trước đó vài ngày Lục Tễ còn cùng người Lục gia phân ở riêng.
Hiện tại trong phủ lớn như vậy chỉ hai chủ tử là Lục Tễ vớiTô Đào.
Nghĩ đến đây, Tô Dao càng ghen tị. Nếu như là nàng gả vào đây, viện lớn như vậy chính là của nàng...
Từ thị cũng có chút sợ hãi, bây giờ mới ý thức được, đúng như Tô phụ nói, hiện tại nàng và Tô Đào không giống nhau, không thể giống như trước đây mà đỗi đãi.
Lại đi trong chốc lát, các nàng mới đến chính phòng.
Tô Đào tuy không muốn gặp, nhưng vẫn ở chính phòng chờ. Tiến vào chính phòng, Từ thị cùng Tô Dao liền nhìn thấy Tô Đào.
Hơn một tháng không gặp, Tô Đào càng ngày càng xinh đẹp, đứng ở nơi đó giống như là một đóa hoa nở rộ.
Trách không được liền Lục Tễ lưu lại nàng. Từ thị thấy liền nói: "Niên Niên, nương tới thăm con."
Tô Dao cũng nói: "Muội muội."
"Nương, tỷ tỷ, nhanh ngồi xuống đi " Tô Đào nói. Đoàn người chia ra ngồi xuống.
Tuyết Liễu tiến lên châm trà.
Từ thị nhìn Tuyết Liễu, lại nhìn nha hoàn trong phòng, quả thực nghiêm minh, một chút âm thanh cũng không có, không hổ danh là hầu phủ.
Uống xong một ly trà, Từ thị bắt đầu nói chuyện.
Nàng cầm tay Tô Đào: "Niên Niên, con không biết, một tháng không gặp, nương nhớ con biết bao nhiêu."
Từ thị nói xong hốc mắt liền có nước mắt, một bộ dạng tình thâm ý thiết.
Tô Đào có chút kinh ngạc, khoan hãy nói, Từ thị diễn xuất rất tốtnha.
Nàng cũng không vạch trần, hỏi Từ thị sao trước đó không đến thăm nàng, rồi lẳng lặng chờ Từ thị tiếp tục biểu diễn.
Quả nhiên, Từ thị cầm khăn khóe mắt, nói: "Bây giờ thật sự rất tốt, con trở thành hầu phu nhân, nương rốt cuộc cũng có thể yên tâm, ngày đó nương đã nói gả lại đây là chuyện tốt, hầu gia thân phận cao quý, tự có trời phù hộ, con xem, hiện tại hầu gia quả nhiên tỉnh lại ."