Thầy Trả Nổi Không

Chương 48: C48: Tình Đầu







Tiêu Chiến bỏ kính, day day trán, nhấc tay xem đồng hồ, hơi lo lắng tại sao ba "đứa nhóc" nhà anh lại chưa về. Anh đi công tác về không thấy ai ở nhà liền gọi điện hỏi. Một tiếng trước Vương Nhất Bác vừa nhắn tin báo với anh là sắp về rồi, vậy mà giờ vẫn chưa thấy đâu.

Anh đi vào nhà bếp bắt đầu nấu cơm. Cá rán vừa chín thì nghe thấy tiếng mở cửa, đồng thời tiếng bước chân và tiếng ê a lẫn cười khúc khích ùa vào. Tiêu Chiến xoay người lại liền rơi vào vòng tay ấm áp, đôi mắt liền cong lên, nghiêng đầu hôn lên tai Vương Nhất Bác.

Hai đứa nhóc dưới chân không được ôm, nhao nhao gọi: "Ba lớn, ba nhỏ thật quá đáng. Con cũng muốn ôm, ôm ôm. Ba lớn ~~."

Vương Nhất Bác thở dài lẩm bẩm: "Thật nhớ thế giới hai người của chúng ta."

Tiêu Chiến liếc mắt cười với Vương Nhất Bác một cái, cúi xuống bế hai bảo bảo lên, Vương Nhất Bác liền đón lấy một đứa.

Vương Dược Lạc vỗ nhẹ lên mặt ba lớn, giọng nói trong veo: "Lạc Lạc nhớ ba lớn lắm, ba lớn có nhớ Lạc Lạc không ạ?"

- Nhớ chứ.

Tiêu Sở trên tay Vương Nhất Bác cũng gọi: "Ba lớn, Sở Sở cũng nhớ ba lắm ạ."

- Ngoan. Vừa theo ba nhỏ đi đâu đó?

Tiêu Sở tuy là con trai, nhưng tính tình lại hay ngượng ngùng, không nói nhiều, công chúa Dược Lạc lại hoạt bát hơn, toàn là đầu trò nghịch ngợm: "Ba nhỏ nói đưa con với Sở Sở đi về nhà cũ thăm các bạn. Nhưng bọn con chơi được có chút xíu, ba nhỏ lại nói ở công ty có việc gấp, vậy là con với em lại phải đến công ty ba nhỏ chơi với mấy cô ở đó. Rồi mấy cô cũng phải đi làm việc, bọn con chán ơi là chán."

Nhà cũ chính là viện cô nhi lúc trước hai chị em cùng ở. Hai ba ba nhận nuôi hai bé đã được ba năm rồi, từ lúc Vương Dược Lạc còn là một cô bé cự tuyệt tiếp xúc với người khác và Tiêu Sở mới bập bẹ biết nói.

- Ba đâu thấy con chán hả? Con bắt nạt em rất vui mà ha!!? – Vương Nhất Bác rung rung tay, muốn con trai nhỏ mách ba lớn chuyện bị chị gái bắt nạt.

Dược Lạc nghe thế đã oan ức bảo: "Con nào có!!"

Tiêu Chiến buồn cười thả Dược Lạc xuống, xoa đầu con: "Được rồi. Đi tắm rồi đi ăn cơm thôi nào."

- Yaa, cơm ba lớn nấu! Huhu, cuối cùng con cũng được ăn ngon rồi ~~! – Gần một tháng ăn cơm ba nhỏ nấu, bé chán lắm rồi.

Vương Dược Lạc vừa cười khanh khách vừa chạy lên phòng của bé. Vương Nhất Bác cũng thả Tiêu Sở xuống, bảo nhóc ra ngoài chơi với Hạt Dẻ.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác còn nán lại, chọc ngón tay lên ngực cậu, giữ khoảng cách một mét: "Còn không mau đi tắm cho con đi, em muốn gì?"

- Anh không nhớ em à? Em siêu siêu siêu nhớ anh đó!

- Anh có nhớ.

- Em không tin.

Tiêu Chiến phì cười: "Thế nào em mới tin, vẫn còn sớm, các con còn chưa đi ngủ nữa mà!!!"

- Anh nghĩ gì thế!?

- Em đừng tưởng anh không biết em nghĩ cái gì!!

Vương Nhất Bác trề môi: "Giờ em chỉ muốn hôn một chút thôi! Anh không muốn thì thôi, em đi tắm cho con đây."

Tiêu Chiến cong mắt, bước một bước lại gần cậu thêm một chút, hai tay cậu Vương liền nhanh chóng quấn quanh eo anh chu mỏ lên. Anh lại chọc má cậu: "Dỗi cơ mà, em đi đi, đi đi."

Vương Nhất Bác cười ngốc ngốc, ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn ngốc như vậy, giống như cún con, cọ loạn trên người anh rồi ra sức liếm cắn đôi môi đỏ hồng. Vương Nhất Bác đem tất cả thương nhớ trút hết vào một nụ hôn, trằn trọc gần như là nức nở, làm anh đắm chìm triền miên, mềm mại ôm lấy cổ cậu, tựa lên lồng ngực rộng lớn, dịu dàng đáp lại, xoa dịu tất cả những buồn tủi nhớ nhung của cậu.


Thời gian hình như đã trôi qua rất lâu, lại giống như là không đủ. Bởi vì thật hạnh phúc, thật dễ chịu, nên cứ muốn ôm anh mãi không muốn buông ra.

Tới tận lúc điện thoại của Vương Nhất Bác kêu rồi tự ngắt lần thứ ba, anh mới đẩy cậu ra, thở dốc: "Được rồi, ngoan ngoan, nhận điện thoại đi."



Vương Nhất Bác không vừa ý, nhăn mặt một cái không thèm xem đến là ai gọi, lại muốn lôi kéo anh tiếp tục hôn, người ta còn chưa hôn đủ đâu!!! Anh nhìn khuôn mặt phụng phịu, đổi thành đe dọa: "Đã hôn gần hai mươi phút rồi!! Em còn chưa thấy đủ? Con đi vào nhìn thấy thì sao hử!" – Chưa để cậu tiếp tục xị mặt anh đã nói tiếp: "Mau đi!!! Tối rồi em muốn bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần, được chưa?"

Vương Nhất Bác lập tức hào hứng: "Em không hề ép anh nha. Đợi chút nữa anh đừng có đổi ý." – Cậu nói rồi liền xoay người tiếp điện thoại, giọng điệu cún con biến mất ngay lập tức: "Alo."

Không biết bên kia nói cái gì, Vương Nhất Bác lạnh lùng nói: "Tìm nơi cung cấp khác, chi phí chênh lệch so với SOP nhỏ hơn 3% thì chấp nhận được, soạn hợp đồng độc quyền mười năm."

Ngừng một lúc, cậu Vương lại nói: "Mặc kệ, kết thúc đi. SOP tiếp nhận quản lý mới liền làm ăn vớ vẩn, đổi đến hai lần hợp đồng rồi. Quá tam ba bận. Cho bọn họ cút, phía trên tôi sẽ nói chuyện."

Tiêu Chiến nghe thấy liền nhắc nhở: "Nhất Bác, vào thư phòng đi."

Vương Nhất Bác ò một tiếng đáp ứng rồi đi vào thư phòng. Anh không muốn con cái còn nhỏ nghe được chuyện công việc bực dọc của người lớn.

Vương Nhất Bác nói chuyện điện thoại xong, quay trở lại liền dịu dàng bế Tiêu Sở lên, hôn lên núm đồng tiền xinh xinh, vui vẻ: "Đi tắm nào, con trai."

Vương Dược Lạc tắm thơm phức xong đi xuống phòng ăn, ngồi nhìn ba lớn nấu cơm, miệng nhỏ lại líu lo: "Ba lớn, lúc chiều bà ngoại có gọi cho ba nhỏ, nói cả nhà cuối tuần về nhà bà ăn cơm, có thể đi không ạ?"

Tiêu Chiến đặt món cuối cùng lên bàn, xoa đầu công chúa nhỏ: "Được, cuối tuần ba không bận. Hai đứa cũng được nghỉ hè rồi, cho hai đứa về chơi với cô Tiểu Vũ dăm bữa nửa tháng."

Vương Nhất Bác tắm xong cho Tiêu Sở, tự tắm cho mình xong xuôi, đi xuống thấy hai đứa nhỏ đang quấn lấy Tiêu Chiến cho anh xem bức tranh chúng tự vẽ lúc chiều. Một nhà bốn người nắm tay nhau, còn Hạt Dẻ thì đang nằm ngủ...

Tả cũng thực ghê ấy.

Vừa thấy Vương Nhất Bác đi xuống, Tiêu Chiến liền hô lên một tiếng vui vẻ: "Ăn cơm thôi nào!"

Nhìn Tiêu Sở quấn Vương Nhất Bác, bám bám vào người cậu đòi cậu xé nhỏ thịt, ba lớn gần bốn chục tuổi đầu tự dưng hơi ghen tị. Nhân lúc hai đứa nhỏ không để ý, "bé lớn" này cũng chìa bát cơm ra, đòi ông xã xé nhỏ thịt, giúp tách xương cá. Vương Nhất Bác tủm tỉm cười, tỉ mỉ chiều chuộng anh.

Ăn xong bữa cơm hài hòa, Vương Nhất Bác rửa bát xong bưng ra một đĩa hoa quả đặt lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến, nhìn đồng hồ một cái, nói: "Xem tivi đúng 30 phút nữa rồi đi vào phòng sách luyện chữ nghe chưa Lạc Lạc, Sở Sở!"

Hai đứa nhóc đồng thanh "Dạạạạ!".

Tiêu Chiến ăn múi quýt nhỏ trên tay Vương Nhất Bác, cười nói: "Càng ngày càng ra dáng baba ha, nghiêm túc ghê."

- Chữ Lạc Lạc xấu hệt như chữ em ngày xưa vậy. Sở Sở còn khá hơn một chút.

Anh dựa đầu vào vai cậu, mơ màng nhìn tivi đang chiếu đến chú heo hồng vừa lái xe vừa huýt sáo, đột nhiên nghĩ đến chuyện cần nói phải nói ngay, chút nữa không có thời gian.

- Mẹ anh kể dạo này Tiêu Doanh vào thời kì phản nghịch rồi.

Vương Nhất Bác cười: "Doanh Doanh phản nghịch á? So với anh ngày xưa chắc chắn không thể bằng được đâu, không đáng lo a."

- Sao anh cứ cảm thấy em chê anh?


- Em nào có. Em là cảm thấy tính cách Doanh Doanh có vào thời kì phản nghịch thì vẫn ngoan mà thôi.

- Cuối tuần đưa hai đứa nhóc kia về nhà ba mẹ mấy ngày, tiện xem Doanh Doanh, Vũ Vũ thế nào.

- Đưa cả Hạt Dẻ về nha anh.


Tiêu Chiến ngẳng đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Làm gì a? Mình đâu định về lâu?"


- Em lên đặt vé đi du lịch rồi, thế giới hai người, kể cả mèo cũng không có!!

Tiêu Chiến phì cười: "Được rồi ạ, nghe em hết, nghe em hết."

Vương Nhất Bác cọ cọ, yêu thương thơm thơm má anh một chút, để anh dựa đầu trên vai cậu, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, tận hưởng buổi tối ấm áp yên bình.

Cuối cùng, Sở Sở lăn trong lòng ba nhỏ ngủ lúc nào không biết, Lạc Lạc cũng không chịu đi viết chữ, dụi đỏ cả mắt. Tiêu Chiến đành phải giảng hòa, bế Lạc Lạc lên: "Thôi, nay chơi mệt rồi, ngày mai dậy viết hai trang nhé."

- Anh cứ chiều đi!!! Rồi chữ xấu như gà bới.

- Giờ em cũng đâu gọi Sở Sở dậy được đâu? Bọn trẻ đi ngủ sớm cũng tốt chứ sao? Đúng không? – Tiêu Chiến toét miệng cười, còn nháy mắt một cái.

Ờm thì Nhất Bác ở nhà ăn chay thì anh cũng đâu có được miếng thịt nào...

Mỗi người bế một đứa đưa vào phòng, lúc Tiêu Chiến ra khỏi phòng của Lạc Lạc. Vương Nhất Bác đã đứng đợi sẵn từ trước, bế thốc người từ đằng sau đem vào căn phòng lớn nhất trong nhà. Gáy anh bị hôn cắn phát nhột, anh vừa cười vừa kêu. Vương Nhất Bác thuận tay đóng cửa phòng lại, bây giờ anh có kêu khản cổ cũng không có ai đến cứu anh đâu. Nhà cách âm tốt lắm, căn phòng ngủ lớn này càng là cách âm cực tốt.

Cuối tuần, Tiêu Doanh đang dọn cơm lên bàn nghe thấy tiếng chân chạy lịch bịch sau lưng, chưa kịp quay lại nhìn đã thấy hai chân bị ôm lấy, cúi xuống thì thấy hai bạn nhỏ hớn ha hớn hở, khuôn mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi.

- Chú Tiểu Doanh, chú, Lạc Lạc chào chú ạ. Chú càng ngày càng đẹp trai.

- Sở Sở chào chú ạ.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng dựa ở cửa, cười cười nhìn em trai nhỏ đang loay hoay với hai bé gấu quấn bên chân. Một lúc sau, Tiêu Chiến mới gọi:

- Lạc Lạc, Sở Sở, ông bà gọi kìa.

Vương Nhất Bác dắt hai đứa nhỏ ra ngoài, Tiêu Chiến đi vào bếp nhìn em trai dọn cơm, một lúc sau mới nói: "Lần trước hứa gặp mặt trực tiếp sẽ nói nguyên nhân, đây, anh ở đây rồi, nói đi."

Tiêu Doanh nhìn thẳng vào Tiêu Chiến: "Trước giờ em vẫn thích làm giáo viên."

- Nhà có một giáo viên là đủ rồi.

Tiêu Doanh nhún vai tỏ vẻ sao cũng được, anh nói thế nào thì em nghe thế: "Ước mơ thứ hai của em là đi trồng rừng."

Tiêu Chiến nhíu mày càng ngày càng không hiểu sóng não của em trai, nói đùa: "Thế ngay từ đầu em học giỏi thế làm gì? Bây giờ thầy cô lẫn ba mẹ đều kì vọng vào em muốn em tiếp tục học, em lại chống đối, bảo sao không căng thẳng?"

Tiêu Doanh khuôn mặt ngoan như cún con, tỏ vẻ buồn bực: "Chẳng lẽ người trồng rừng thì không được phép học giỏi? Tại sao em không thể đi trồng rừng? Nhà mình đã có ai đi trồng rừng đâu chứ!!"

- Đừng có giả ngốc với anh.

Tiêu Doanh hơi trề môi: "Em muốn nó chuyện với anh rể."

- Chuyện lần này Nhất Bác không bênh em được đâu.

Tiêu Doanh đột nhiên gào lên: "Anh Nhất Bác, anh Nhất Bác ơi."

Vương Nhất Bác đang ngồi nói chuyện với ba Tiêu, nghe tiếng gọi, nhận được ám hiệu trong mắt ba Tiêu liền tủm tỉm cười, đứng dậy đi vào bên trong. Nhìn thấy anh nhà tức tới mức chống nạnh, cậu Vương đột nhiên nhớ đến, những lúc anh như vậy, cảm giác như xuyên về hơn 10 năm trước, anh đứng trước sân thể dục răn dạy một cậu nhóc hư đốn nào đó dám trốn tiết của anh, hùng hổ mà vẫn đáng yêu.

- Được rồi, em muốn nói gì với anh?


- Chỗ anh có công việc gì cho em đi làm mùa hè không anh?

- Em sắp thi rồi, chuyện bây giờ của em là chú tâm học hành! Công ty của anh Nhất Bác không nhận trẻ chưa thành niên. – Tiêu Chiến nghiêm nghị nói.

Tiêu Doanh im lặng một lúc, lại nói: "Em muốn kiếm tiền."

- Làm gì?

- Em không thể nói cho anh biết. Em cảm thấy anh bây giờ thật giống ba, thực thích khống chế người khác.

Tiêu Chiến nghe vậy, lặng người đi một lúc rồi quay lưng ra ngoài, không nói gì. Vương Nhất Bác vội chạy đuổi theo, quay đầu nói với Tiêu Doanh: "Wechat nhé."

Bữa cơm trưa trôi qua không vui vẻ, Tiêu Chiến lẳng lặng ngồi ăn cơm không nói một câu, Vương Nhất Bác dỗ dành anh, nhặt xương cá cho anh cũng không khiến anh vui vẻ lên được. Tiêu Vũ đi học thêm về không hiểu chuyện gì, vẫn hồn nhiên nói chuyện với anh trai, nhào nặn hai cháu nhỏ.

Tiêu Chiến vào phòng rồi mới tỏ ra tức giận, nói với Vương Nhất Bác đang vùi đầu trên cổ anh: "Anh khống chế nó được giây nào chứ? Muốn nói chuyện tử tế một chút cũng không được."

Vương Nhất Bác buồn cười: "Khoảng cách thế hệ a."

- Hứ, mở miệng ra là châm ngôn "sống hết sức vì cuộc đời của chính mình, dùng sức mình giúp đỡ người khác". Nghe hay lắm. Nhưng em có biết là quá ích kỉ hay không? Đấy toàn là sống vì thỏa mãn cái tự tôn của bản thân thôi, chẳng vĩ đại tý nào hết! Tại sao luôn muốn giúp đỡ người khác, vì thế giới, vì trái đất, lại không thể nghe lời một chút, hiếu thảo với ba mẹ một chút? Người bên ngoài kia đáng thương khổ cực, cần được giúp đỡ. Ba mẹ chính mình thì không xứng đáng được yêu thương à?

Vương Nhất Bác nhìn mặt anh, hoảng lên: "Anh ơi, anh đừng khóc."

- Em nói xem, có phải thế hệ bọn em sinh ra không phải ăn bánh bao trừ bữa, cơm ngày nào cũng có thịt, có rau, chưa từng thấy ba đi làm thuê cho người ta từ sáng tới đêm mới có tiền dám mua cho con một hộp sữa, chưa thấy mẹ thân gái mỏng manh theo ba xách đất bốc gạch. Vậy nên các em tưởng ba mẹ sống rất dễ dàng, rất rảnh rỗi mới đi kiểm soát bọn em hả?? Phải không?

Vương Nhất Bác ủy khuất, lau nước mắt cho anh: "Sao gộp cả em vào mắng chung vậy ạ? Em, em có hư đâu!!!"

- Đúng là vong ân phụ nghĩa.

Vương Nhất Bác kêu khóc: "Anh ơiiiiiiiiiiiii."

Tiêu Chiến dỗi, vùi đầu trong lòng cậu không nói nữa.

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác quay lại nhà của hai người, gửi Lạc Lạc và Sở Sở cùng Hạt Dẻ ở lại nhà chơi với ba mẹ Tiêu.

Tiêu Chiến lạnh lùng ngồi ở ghế phó lái, tỏ ra rất không kiên nhẫn vì Vương Nhất Bác vẫn còn đứng ngoài xe nói chuyện gì đó với Tiêu Doanh. Một lúc sau, Tiêu Doanh gõ cửa xe, Tiêu Chiến kéo cửa kính xuống, cậu nhóc liền nói:

- Anh ơi, em xin lỗi, hôm qua em...

- Ừ. Không sao. – Tiêu Chiến ngắt lời em trai, liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác đứng phía sau, nhấc lông mày một cái.

Vương Nhất Bác vội vàng lên xe. Tiêu Doanh còn muốn nói nhưng Tiêu Chiến không để ý nữa, phất tay: "Vào nhà đi, ngoài này nắng. À, là anh nói sai, em muốn đứng đâu cũng được nhé. Tạm biệt. Nhất Bác, đi thôi."

Vương Nhất Bác lén ra hiệu với Tiêu Doanh một cái, rồi dạ một tiếng, đạp ga lái đi.

Tiêu Doanh buồn rầu nhìn theo một chốc rồi cũng đi vào nhà, mẹ Tiêu nhìn con trai, nói: "Cô giáo vừa gọi điện tới, nói ngày mai cô dạy thêm, con đi học đi?"

Tiêu Doanh ngẩng đầu nhìn mẹ, vốn muốn hỏi mẹ, tại sao đứng đầu toàn trường rồi vẫn phải đi học nữa? Ba mẹ có phải muốn một đứa con đứng đầu toàn thế giới hay không? Thế nhưng nhớ lại sự lạnh lùng của anh trai, gật đầu.

Tiêu Doanh không thích đi học, cũng có lý do, Tiêu Doanh ý thức được phải học giỏi mới có cơ hội thoát khỏi được kiểm soát của ba, nhưng từ một học sinh khá vươn lên học sinh giỏi nhất trường rồi, cậu nhóc đột nhiên nhận ra mình mất đi rất nhiều thứ.

Bạn đã từng rất thân, đến lúc này lại không thân như trước nữa. Người bạn từng hứa cùng nhau thi đỗ vào một trường đại học, vậy mà cũng quay lưng, nói cái gì "Trường cậu muốn vào tôi không theo được.". Ngoài học ở trường rồi lại phải đi học ở những lớp đặc biệt, nhìn những bóng lưng cong cong cắm cúi ngồi trước bàn học, cảm thấy thực sự mệt mỏi. Cô gái mà Tiêu Doanh rất rất thích, yêu đương với một anh trai làm thuê ở tiệm hoa.

Người ta đâu cần học rất giỏi để được sống một cách rất hạnh phúc đâu? Bạn ấy cười thật tươi vì một bó hoa dại, chứ chẳng cần một tấm bằng khen lạnh ngắt, phải không?

Tiêu Chiến nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác: "Doanh Doanh thất tình á? Thật? Không thể nào đâu?"

Anh vốn cho rằng, em trai nhỏ của anh là một nhóc lãnh đạm từ bé, từng nói thích một bạn nữ, nhưng anh chỉ nghĩ đó là tình cảm yêu quý với bạn bè, bé tí làm sao biết yêu thích được cơ chứ? Thế mà lại yêu thầm người ta đến tận 10 năm?

- Vậy là bị từ chối à?

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Còn chưa kịp bày tỏ nữa."

- Ngốc chết!


Vương Nhất Bác cười: "Thế nên anh đừng giận nhóc ấy nữa."

- Thất tình là không chịu đi học? Lý do kiểu gì thế? Vẫn giận!!!

Vương Nhất Bác nhe răng nhìn anh, nhớ đến hai lần thất tình của mình đều là từ người trước mặt này mà ra: "Bỏ học có là gì? Đến chết đi cũng từng nghĩ đến rồi."

Tiêu Chiến im lặng một lúc, vẫn không chấp nhận: "Ngay cả tỏ tình cũng không có dũng khí nói ra, vậy mà còn dám nói là thất tình." – nói rồi anh nhắm mắt lại. Vương Nhất Bác biết rằng anh muốn yên tĩnh suy nghĩ, mỉm cười im lặng lái xe, không nói gì nữa.

Buổi tối, Tiêu Chiến nằm ở khách sạn trong khu nghỉ mát, trong lúc đợi Vương Nhất Bác đi tắm, anh mở video gọi điện cho Tiêu Doanh, Tiêu Doanh bắt máy, ánh sáng đèn học liền hắt vào màn hình, cậu nhóc nhẹ giọng nói: "Anh còn chưa ngủ ạ?"

Tiêu Chiến không còn giận nữa, nhưng vẫn giả vờ: "Còn đang học à?"

- Vâng. – Tiêu Doanh nghe giọng anh, muốn nói lại thôi, đặt điện thoại ở dưới bàn học, cúi đầu tiếp tục nhìn vào đề bài thi trước mặt, nhưng không tập trung được nữa.

Tiêu Chiến im lặng nhìn nửa khuôn mặt không bị che bởi tóc mái, trái tim đột nhiên hẫng một cái. Tụi trẻ bây giờ lớn lên nhanh quá, làm anh quên mất em trai của anh tuy rằng sớm cao gần bằng anh rồi, nhưng mà vẫn chỉ là một đứa nhóc vừa qua tuổi dậy thì. Em trai vẫn giống như trước là một cậu bé rụt rè không giỏi thể hiện tình cảm, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện nhất trên đời.

Anh hình như lỡ để em trai của anh cô đơn lâu quá.

- Học hành vất quả quá hả em?

Qua một lúc rất lâu, những giọt nước mắt trong suốt lặng im nhỏ xuống bài thi, Tiêu Doanh vội đưa tay lau lau quyệt quyệt trên tờ giấy, rồi lặng lẽ dịch nó ra xa một chút.

Bởi vì Tiêu Doanh vốn không phải thiên tài. Đứng trước kì thi đại học vẫn thấy áp lực, biết rằng có rất nhiều người nhìn chằm chằm mình thì lại càng áp lực.

- Mệt lắm ạ. – Ngừng một chút, cậu lại nói - Những bài này em đều biết làm hết rồi. Nhưng em không biết vì sao em vẫn phải tiếp tục làm.

Cuộc đời có phải cứ như vậy, cứ phải lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa như thế hả anh?

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm đỉnh đầu em trai một lúc, giọng nói dịu dàng xuống rất nhiều: "Ngẩng đầu lên, có khóc thì cũng phải ngẩng đầu mà khóc. Cả cuộc đời của một cái đồng hồ chỉ chạy qua những con số, em mới chỉ lặp đi lặp lại một thời gian mà đã không chịu được rồi? Leonardo vẽ trứng gà bao nhiêu năm mới thành tài. Mấy bài toán của em so ra vẫn thú vị hơn nhiều lắm."

Tiêu Doanh ngẩng đầu lên nhìn anh, anh lại nói: "Ai cũng phải trải qua một quãng thời gian thật tẻ nhạt, ngày ngày lặp lại, nhưng nó giống như là mầm cây ngủ đông vậy đó. Thời cơ đến thì một khởi đầu mới sẽ bắt đầu thôi!"

Tiêu Doanh ngoan ngoãn nhỏ giọng nói: "Dạ."

- Ngoan. Thế thật sự muốn thi cái gì? Anh nói chuyện với ba cho.

- Em chưa nghĩ tới. Trước nay em chỉ nghĩ học thật giỏi, còn làm gì thì em chưa nghĩ. Nhưng em tuyệt không muốn học làm luật sư gì đó, rồi vào dưới chướng của bạn ba đâu ạ.

- Ba chỉ định hướng cho em vậy thôi. Vậy từ từ nghĩ, bây giờ nói chuyện thất tình của em trước.

Nét mặt Tiêu Doanh trầm xuống, rõ ràng là không muốn nói tới chuyện đó. Vương Nhất Bác tắm xong, cả người chỉ quấn độc một cái khăn tắm, lăn lên giường vùi đầu vào bụng anh. Tiêu Chiến xoa xoa tóc Vương Nhất Bác, dịu dàng nói với Tiêu Doanh: "Rồi sau này em sẽ gặp được người thật lòng yêu thương em. Thế nên đừng vội vàng. Lần sau yêu thích ai thì phải nói cho người ta biết nghe không?"

Tiêu Chiến ngắt máy rồi, Vương Nhất Bác mới chồm lên hôn anh: "Ngày xưa rõ ràng là anh thích em trước, thế mà lại không chịu nói a."

- Anh khác chứ? Đẹp trai như anh mà phải chủ động á? ....Haha, tha cho anh, đừng cắn mà ...a!!!




~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Không phải nghề trồng rừng không tốt, mà Tiêu Doanh nên học tập để trở thành người có tri thức và có ảnh hưởng hơn, phát huy được hết khả năng của em ấy để giúp ích cho gia đình và cộng đồng. Em ấy có thể học thật tốt và trở thành người có sức ảnh hưởng, một nhà đầu tư cho dự án phủ xanh đồi trọc, như vậy có ý nghĩa hơn, phải không?

Học tập không phải con đường duy nhất, nhưng là con đường nhanh nhất!

Cũng mong các bạn nhỏ đọc truyện của mình, các bạn hãy cố gắng học tập, tích lũy thật nhiều tri thức đồng thời bảo vệ sức khỏe của bản thân. Hãy nỗ lực cải thiện trở thành bản thân tốt đẹp nhất. Hãy trở thành những người có sức ảnh hưởng để cùng nhau thay đổi thế giới này. 

Chỉ với sức một người thì thật khó, nhưng mình có những người bạn chung trí hướng thì không gì là không thể đúng không? :))) Giống như anh Chiến và anh Bác nhà mình vậy, các anh đang là những người dẫn đường, những người lan tỏa yêu thương tích cực đến cộng đồng. Rất nhiều quỹ từ thiện, các hoạt động quyên góp giúp đỡ đồng bào Việt Nam đang được Bách Hương Quả chung tay thực hiện dưới danh nghĩa fan Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến. 

Noi gương các anh nhà, chúng ta cũng hãy nỗ lực học tập làm việc thật tốt, bảo vệ sức khỏe, thực hiện nghiêm quy tắc 5K của chính phủ để đấu tranh với dịch Covid. Đợi dịch bệnh qua đi rồi, nước nhà rất cần những người tài giỏi để phục hồi lại nền kinh tế bị ảnh hưởng nặng nề do dịch bệnh, đưa đất nước sánh vai với các cường quốc năm châu như lời dạy của Bác Hồ nhé.

______TRI THỨC LÀ SỨC MẠNH______