Thầy Trả Nổi Không

Chương 45: C45: Kem Dưỡng Da (h++)




Cảnh báo có H+. 

Quy tắc cũ...

Người nào không được xem đừng có xem có nhaaaaaa..

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuối năm công việc phải giải quyết rất nhiều, Vương Nhất Bác còn là sinh viên đại học được nghỉ tết từ sớm, không còn lịch học trên lớp, nhưng Tiêu Chiến thì không dễ chịu như vậy, tất bật từ sáng sớm đến tận nửa đêm.

Hôm nay Tiêu Chiến phải đến công ti để báo cáo. Công việc xong xuôi thì đã gần 10 giờ, Tiêu Chiến xoa mắt nhìn vào điện thoại định gọi điện cho Vương Nhất Bác thì nhớ ra hôm qua hai người mới cãi nhau một trận rất to. Chần chờ đứng đơ người ở trước thang máy một lúc, đồng nghiệp đi qua vỗ vai anh hỏi: "Đi ăn cơm trưa cùng không? Gần đây có một quán mới khai trương khá được."

Tiêu Chiến cười từ chối: "Thôi, giờ chỉ muốn về ngủ một giấc. Cả đêm qua không ngủ được."

Hôm qua cãi nhau xong, Vương Nhất Bác bỏ về phòng của cậu luôn, Tiêu Chiến anh ức chế không ngủ được ngồi làm báo cáo cả đêm. Từ sáng tới giờ Vương Nhất Bác cũng không thèm nhắn tin dỗ dành anh, nhưng mà anh không muốn nhắn tin trước.

Anh chỉ muốn nhanh chóng mua được một căn chung cư rộng rãi, khi Vương Nhất Bác ra trường có công việc ổn định có thể mua xe cho cậu. Vậy mà cậu không chịu hiểu, cứ nói anh tham công tiếc việc, không chịu giành thời gian ở bên cậu!! Đã lớn như vậy rồi mà vẫn mè nheo rồi giận dỗi anh suốt ngày, anh bận muốn điên cậu còn không thương anh. Anh mới nặng lời có chút xíu, thế mà tên nhóc vô lương tâm ấy cũng dỗi không thèm để ý đến anh nữa luôn!!!

Đã thế anh cũng mặc kệ nhá!!!

Thích dỗi cho dỗi luôn!

Tiêu Chiến gọi xe đi về đến khu trọ của hai người rồi, ngẩng đầu nhìn lên lại thở dài, quay người đi bộ ra siêu thị gần đấy. Anh đi mua thức ăn về nấu, chủ yếu là để no bụng mình, còn dỗ dành ai đó chỉ là phụ thôi.

Tiêu Chiến lỉnh kỉnh xách đồ mở cửa phòng ra. Vương Nhất Bác đang ngồi nghịch điện thoại trên giường, ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt không cảm xúc bò ra từ ổ chăn nhận lấy đồ đạc trên tay anh, mang vào bếp, cả quá trình không hé răng một lần. Tiêu Chiến đặt cặp tài liệu lên bàn, cởi ra áo khoác dày treo lên, lúc này mới đi vào xem Vương Nhất Bác làm cái gì.

Vương Nhất Bác đang đứng trước bồn rửa nhặt rau, quay ra nhìn anh, cau có: "Anh đi dép vào."

Tiêu Chiến xỏ dép bông, đến đứng sát vào bên cạnh, Vương Nhất Bác không nhìn anh nữa. Anh đành săm soi chỗ rau cậu vừa nhặt xong, cầm lên cấu đi thêm một đoạn, có ý gây sự nói:

- Chỗ này già rồi mà em còn lấy làm gì?

Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ là mấy cọng tiếp theo cậu đã nhặt ngắn thêm đi. Tiêu Chiến tủm tỉm cười để mặc cậu nhặt tiếp, đi tới mở tủ lạnh ra nhìn, lại hỏi:

- Trưa nay muốn ăn gì?

Đợi một lúc không thấy ai trả lời.

- Hỏi em đấy, muốn ăn gì hử??

Vương Nhất Bác quay sang nhìn.

Tiêu Chiến lớn tiếng: "Vương Nhất Bác, nghe thấy không??? Anh đã không thèm giận em thì thôi, sao em cứ vậy với anh thế???"

Vương Nhất Bác lạnh lùng: "Anh xem xem anh nói chuyện với em thế nào?"

Tiêu Chiến tức nhe răng: "Làm sao!!!?"

Vương Nhất Bác lại cúi đầu không nhìn anh nữa, dáng vẻ vô cùng tủi thân: "Anh xem xem anh gần đây đối xử với em như thế nào!?"

Tiêu Chiến cạn lời, lại gần đập vào vai cậu: "Anh làm sao nào, anh kiếm tiền vì tương lai của chúng mình, là tự em giận dỗi linh tinh, em còn nói anh!!"

Vương Nhất Bác quay qua nhìn anh, gân cổ tố cáo: "Em bóp vai cho anh thì anh đuổi em đi chỗ khác chơi, anh kêu em phiền! Hơn nửa đêm rồi em bảo anh đi ngủ thì anh bảo anh còn phải làm việc, đừng làm phiền anh! Bảo anh mặc áo, nhắc anh ăn cơm, anh bỏ ngoài tai rồi cứ ôm khư khư cái laptop í. Lúc nào anh cũng nói em phiền phiền phiền, em chỉ muốn tốt cho anh thôi được chứ?? Nửa tháng nay anh không nấu cơm cho em rồi, toàn là ăn đồ ăn bên ngoài. Giờ anh hỏi em muốn ăn gì làm cái gì!? Em không nói nữa cho đỡ phiền anh!!"

Vương Nhất Bác nói xong đã rơm rớm nước mắt, lại quay về nhặt rau, miệng lầm bầm: "Thế mà bảo thương em, sẽ đối xử tốt với em... Không yêu nữa thì nói thẳng ra nhá, cứ chê người ta phiền! Đúng là đồ đàn ông bạc bẽo."


Tiêu Chiến bị rống mà á khẩu, nghe cậu oán hận thì không nhịn được cười. Thấy đôi mắt lóng lánh nước của cậu lại đau lòng. Anh nhìn bóng lưng ấm ức tủi thân của con cún con kia một lúc, chịu thua, từ đằng sau ôm lấy eo Vương Nhất Bác, thở dài: "Sao em có thể nói là anh không yêu em nữa, anh đau lòng quá."

- Anh cứ giả bộ tiếp đi...

Vương Nhất Bác tuy rằng nói thế, nhưng Tiêu Chiến tự cảm giác được cậu đã không còn giận nữa rồi, nhưng mà anh vẫn dỗ tiếp.

- Công việc không thuận lợi, còn ngủ không đủ giấc nên anh cáu bẳn, làm em buồn. Anh biết lỗi rồi, Nhất Bác tha lỗi cho anh, có được không!?

Vương Nhất Bác quay người lại đối mặt với anh, nhẹ giọng: "Em hết giận lâu rồi. Từ nay em hứa sẽ ngoan, không phá anh làm việc, không em sợ anh đuổi em ra khỏi nhà mất."

- Ây dô, nói gì thế, đã bảo không tức giận mà??

Anh ôm lấy mặt cậu, kéo lại gần hôn khắp nơi. Tay anh vừa đi từ bên ngoài về, lạnh ơi là lạnh, nhưng Vương Nhất Bác không tránh, cứ để anh sờ má cậu như thế. Anh hôn đến lúc khuôn mặt bí sị của cậu xuất hiện hai dấu ngoặc nho nhỏ mới dừng lại. Vương Nhất Bác ôm eo, cắn cắn môi anh, xong rồi vẫn càu nhàu:

- Anh cứ dựa vào cái miệng này, quyến rũ em.

Tiêu Chiến mềm nhũn dựa trên lò sưởi tự nhiên Vương Nhất Bác, trong lòng ngọt ngào làm miệng cũng ngọt lịm theo: "Khuôn miệng của em mới cực đáng yêu, anh siêu thích, nhìn là muốn hôn rồi."

Không hiểu sao lại chuyển sang chuyện cái miệng, riết rồi không ai bình thường.

Tiêu Chiến tự mình nghĩ thế, tự mình bị chọc cười.

Vương Nhất Bác thấy anh cười ngốc nghếch, vuốt nhẹ bọng mắt sưng to của anh, đau lòng:

- Anh đi lên giường ngủ chút đi, nhìn anh mệt quá. Em nấu cơm cho.

Không khí ấm áp như vậy làm người ta không lỡ buông tay, vừa mệt vừa lạnh nên Tiêu Chiến cứ vùi đầu trong lòng Vương Nhất Bác, hai bàn tay lạnh buốt sờ sờ bắp thịt sau lưng cậu Vương, bắt đầu làm nũng:

- Không muốn đâu, như thế này ấm hơn.

Vương Nhất Bác hôn tai anh, thổi hơi ấm vào cổ anh: "Anh ngốc thế, em vừa làm ấm giường cho anh rồi, anh không mau chui vào ổ chăn là lạnh mất bây giờ. Hay em phải bế anh vào???"

Tiêu Chiến mắt lấp lánh, cười ngọt ngào: "Bế bế."

Tiêu Chiến quấn hai chân quanh eo Vương Nhất Bác, để cậu đỡ dưới mông anh, bế đặt lên giường. Chả biết nghĩ cái gì mà mặt anh đỏ lên, không biết sao cậu Vương khỏe thế, bế anh đi lại càng ngày càng dễ dàng.

Bé Hạt Dẻ đang loanh quanh bị Papi ôm lên, đặt vào trong chăn: "Nằm ngoan sưởi ấm cho baba của con đi."

Hạt Dẻ ngước đầu nhìn Papi cúi xuống hôn môi baba, rồi cọ nhẹ mũi vào mũi bé, bé mèo kêu meo meo như đáp lại, nằm ngoan ngoãn trong chăn. Tiêu Chiến vuốt lông Hạt Dẻ cười ngọt ngào, ngắm tấm lưng rộng của cậu Vương, nghĩ bé con anh nuôi lớn cuối cùng có thể dựa vào rồi.

Vương Nhất Bác kêu ca thế thôi, lúc mà anh bận rộn không muốn nấu cơm, ăn đồ ăn ngoài đến phát chán, cậu Vương vẫn biết đi cắm cơm, nhặt rau, làm mấy món đơn giản. Dần dần tay nghề của cậu Vương cũng nâng cao nhiều lắm, không cần phải chạy ra nhờ anh xem nước đổ thế đã vừa chưa, tự biết phải xào rau phải cho gia vị thế nào,.. Lúc anh nấu cơm cậu cũng quấn quanh giúp nhặt hành đập tỏi, không để anh phải làm một mình, phòng ốc cậu cũng tự động biết dọn dẹp cho đỡ bừa bộn.

Hai người đàn ông cùng nhau chung sống, rất tốt đẹp.

Tiêu Chiến thật sự muốn khoe cho cả thế giới biết em người yêu cực kì đáng yêu, cực kì cực kì tốt của anh. Nhắm mắt đổi ý, không khoe không khoe, nhỡ bị nhòm ngó thì tâm tình lại không tốt.

Tiêu Chiến ngủ được chút xíu thì bị gọi dậy, hai mắt anh không thể mở nổi, ấm ức phụng phịu: "Ưm ư..muốn ngủ."

Vương Nhất Bác thơm thơm cái môi đang dẩu ra của anh, vốn chỉ định thơm nhẹ thế thôi, nhưng cảm xúc quá tốt, môi anh mềm ơi là mềm, thế là cậu cắn thêm một cái. Anh cứ rên rỉ đáng thương rằng mệt lắm, làm cậu đau lòng, nhưng khuyên anh làm việc ít thôi anh cũng có nghe đâu. Cậu Vương thở dài, dựng thầy Tiêu ngồi lên, ôm anh vào lòng, vừa xoa lưng vừa ở bên tai anh thủ thỉ:

- Ăn cơm rồi lại ngủ. Sinh viên của thầy mà biết thầy Tiêu ở nhà làm nũng thế này chắc ngạc nhiên lắm ha.

Người cậu Vương vừa ấm vừa thơm, thầy Tiêu chả thèm quản cái gì khác, ôm eo rắn chắc, vùi đầu vào cổ cậu, thỏa mãn thở ra: "Bọn họ làm sao mà biết được!"


- Em đi kể cho Mộc Trịnh nghe, nó là cái loa trường, rồi cả trường cùng biết. Rồi thầy có xấu hổ không? Mau dậy ăn cơm không em đi kể đó.

Tiêu Chiến không thèm mở mắt, móng nhỏ ở trên eo cậu Vương véo nhẹ một cái: "Em lôi cái trò dọa con nít ra nói chuyện với anh đó hả?"

Im lặng một lúc, thầy Tiêu lại bảo: "Em không được kể, xấu hổ lắm."

Vương Nhất Bác phì cười, anh còn nói anh không bị dọa à?

- Em đùa, ai lại đi kể chuyện trong nhà ra, đúng không? Tỉnh ngủ chưa? Ăn một chút rồi lại ngủ luôn nha, bát em rửa. Nha. Đi ăn cơm.

Tốn bao nhiêu công sức mới dỗ được anh người yêu bé bỏng chịu ăn cơm. Vương Nhất Bác bày tỏ nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời, chút nữa cho anh muốn ngủ thế nào thì ngủ, nhưng đến tối thì đừng hòng nhé!!!

Hơn nửa tháng, cũng nhịn hơi lâu rồi á. Ôi mẹ ơi, trời mới biết cậu Vương ấm ức thế nào.

Ăn cơm xong thầy Tiêu lại leo lên gường, cậu Vương rửa bát xong đi ra vẫn chưa thấy anh nằm xuống, ngồi trên giường nhắm mắt không biết đang luyện môn võ công gì, tò mò hỏi:

- Anh đang làm gì đấy? Sao còn chưa nằm ngủ đi hả bảo bối?

Tiêu Chiến hai mắt vẫn nhắm nghiền, chu mỏ lên:

- Đợi em, hôn một cái đi ~~.

Vương Nhất Bác quỳ lên giường, đẩy Tiêu Chiến nằm ngửa xuống, dịu dàng hôn lên. Lăn qua lăn lại một lúc, Tiêu Chiến gối đầu trên cánh tay Vương Nhất Bác, vùi đầu vào cổ cậu, ngủ say. Cậu Vương kéo chăn đắp kín cả hai người, ôm cơ thể ấm áp của anh, hơi đau lòng thầm thì:

- Anh gầy quá rồi.

Tiêu Chiến không ừ hữ gì, cọ cọ chui sâu thêm vào lòng cậu Vương, chen một chân vào giữa hai chân của cậu, tiếp tục ngủ.

Vương Nhất Bác buồn cười, hôn lên tóc anh rồi mãn nguyện ôm chặt người trong lòng, nhắm mắt ngủ.

Đến lúc anh tỉnh dậy thì cậu Vương vẫn chưa dậy, anh mò điện thoại nhìn thời gian thì đã hơn 6 giờ tối, cũng nhìn thấy mấy tin nhắn vào cuộc gọi nhỡ từ mẹ, anh mở tin nhắn ra xem, là Tiêu Doanh giúp mẹ nhắn tin đến.

"Anh ơi, mẹ hỏi là anh được nghỉ tết chưa? Bao giờ thì anh về nhà ạ?"

"Mẹ bảo anh được nghỉ thì về nhà sớm. Với đưa anh Nhất Bác về nhà mình nữa nhé."

Tiêu Chiến nhắn tin trả lời. Hôm nay đã là 25 âm lịch rồi, may là công việc trên công ti cũng hết, không lại tiếp tục bị người yêu giận nữa. Anh ngồi dậy làm cậu Vương cũng tỉnh, ôm eo anh càu nhàu:

- Anh ngồi dậy lạnh quá.

- Hơn 6 giờ rồi, sao em cũng ngủ tới giờ này luôn vậy? Mau dậy nấu cơm tối.

- Em thức cả đêm hôm qua, bị anh làm cho tức không ngủ được đếy.

Tiêu Chiến nhéo má cậu: "Anh cũng đâu ngủ được. Anh xin lỗi rồi mà, anh xin lỗi emmm ~~~ từ sau anh không dám nữa."

- Anh dậy trước đi, em ngủ thêm chút nữa ạ.

Tiêu Chiến cưng chiều cúi xuống thơm má Vương Nhất Bác một cái rồi leo xuống giường. Cậu Vương kéo chăn đến cổ, hít hít mũi: "Anh đi dép vào."

Tiêu Chiến vừa dẫm một chân trần xuống đất, nghe thấy vội xỏ dép vào, quay lại nhìn người nằm trên giường hai mắt đã nhắm nghiền, đều đều thở, anh cảm thấy dường như vừa được ai đó đút cho một viên đường, ngọt ngào tận tim.


Tiêu Chiến tắm xong vào bếp làm nốt món xào, Vương Nhất Bác cũng thức dậy ôm mèo đi lòng vòng đợi cơm, đi vào bếp đứng sau cọ cọ vào người anh nhà. Tiêu Chiến bị cọ phát hỏa giơ chân đạp cho cậu một cái:

- Em còn cọ nữa anh chặt!!!

Vương Nhất Bác cười haha: "Rồi anh lấy gì anh dùng!?"

- Hừ. Cho Hạt Dẻ ăn đi, rồi em rửa tay ăn cơm nhanh. Chút nữa xem anh trừng trị em thế nào!

Vương Nhất Bác rất mong ngóng màn trừng trị, hớn hở nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Tiêu Chiến đặt món xào lên bàn, đưa tay gãi gãi cằm Vương Nhất Bác đang chu mỏ về hướng anh. Cậu Vương cũng thích thế nhưng thế thôi chưa đủ, đứng dậy hôn đôi môi hơi sưng của anh, còn liếm thêm môt cái mới thả ra.

Đôi môi nhỏ xinh xinh, bị ai đó ra hôn vào hôn, vốn đã hồng nhuận lại thêm mọng nước, vừa nhìn lại càng chọc người ta bắt nạt. Muốn ôm anh vò trong lồng ngực, hôn khóc anh!!!

Nháo mãi mới ngồi xuống ăn uống được đàng hoàng. Không khí ấm áp vui vẻ, hai người vừa ăn vừa rù rì nói chuyện:

- Buổi sáng anh đi làm, em đi sang thấy Hạt Dẻ dậy rồi, kêu lớn nhất từ trước tới giờ luôn á, hóa ra nó bị kẹt ở cửa nhà tắm, ngốc ơi là ngốc.

- Lây ngốc papi nó đấy.

- Em mới không ngốc thế đâu nhé!

Tiêu Chiến cười cười: "Tại em chiều, cho ăn nhiều rồi mập quá chứ sao. Ngày kia ôm về cho mẹ nuôi mấy tháng, sắp tới em làm đồ án tốt nghiệp, anh cũng bận, không có thời gian chăm sóc, mong là mẹ không dưỡng ra heo."

- Ngày kia anh về nhà hả anh? – Vương Nhất Bác giống như bâng quơ hỏi qua, thật ra trong lòng đã chuyển mây giông.

Tiêu Chiến thấy mắt cậu nhìn xuống, lại không gắp thêm thức ăn, đũa đưa xuống gẩy gẩy cơm trong bát. Anh buồn cười khẽ ho một cái:

- Ừm, ngày kia hai đứa mình về.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng: "Thật ạ?"

- Năm ngay không bắt em ăn mì nữa nhé. Muốn ăn gì mẹ chiều hết.

- Aaaaaa, Tiêu Chiến, em yêu anhhhhhh.

Vương Nhất Bác sung sướng lắm, muốn làm loạn, bị anh ấn xuống: "Ăn cơm tử tế đi. Ngày mai chúng mình đi mua quà tết, mang tặng ba mẹ với anh trai nhá."

- Vâng.

Ăn cơm xong, Tiêu Chiến trèo lên giường ôm laptop, bàn giao giải quyết nốt công việc. Vương Nhất Bác tắm xong, đun nước hãm trà cho anh, rồi bưng tới tận nơi. Tiêu Chiến xoa đầu cậu khen ngợi, nhận lấy uống rồi đưa lại cho cậu Vương cầm:

- Buổi sáng em quẹt thẻ mua cái này à?

- Vâng, em còn mua túi lọc thảo dược để ngâm chân, mặt nạ dưỡng da, kem dưỡng, son dưỡng, rồi mấy cái gì em chẳng nhớ.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bằng đôi mắt không thể tin được: "Em trả thù anh bằng cách ấy hả? Phá gia chi tử."

- Chứ anh nhìn thấy tin nhắn báo về anh tưởng em mua cái gì?

- Anh tưởng em ra ngoài chơi ăn uống mua quần áo hay giày mới. Lâu rồi anh chưa thấy em mua giày mới. Sắp tết cũng nên sắm sửa thêm rồi.

- Giày em đã đi hết đâu, mua nữa không có chỗ để.

- Thế em mua cái đống kia làm gì? Ai dùng?

- Anh dùng. Anh kêu anh mất ngủ với bị khô rát da. Em đi hỏi người ta bảo em mua mấy cái đấy. Anh thấy chồng anh quan tâm anh chưa?? Thế mà có người cứ hung dữ với người ta.

Tiêu Chiến phì cười: "Vâng, anh biết lỗi rồi ạ. Anh xin lỗi emm ~."

- Thế anh mau làm xong, em giúp anh đắp mặt nạ, thoa kem dưỡng rồi mình còn làm chính sự chứ. Muộn rồi!

Tiêu Chiến liếc nhìn thời gian, phì cười: "Mới có 8 giờ." - Tuy nói thế nhưng mà trong lòng anh cũng bắt đầu nhộn nhạo.


- Đêm xuân đáng giá ngàn vàng!!!!

Hơn một tiếng sau, Vương Nhất Bác một tay giữ hông một tay vuốt ve xuống đùi nhỏ, ghé xuống thì thầm vào tai Tiêu Chiến đang vùi đầu vào gối, hơi thở rối tinh rối mù: "Kem dưỡng thể này tốt phải không? Còn thơm. Thầy Tiêu, có thoải mái không?"

Trong lúc thoa kem dưỡng đã bắt đầu biến chất rồi, cậu Vương xoa lưng anh một lúc liền chuyển xuống bóp bóp hai cái mông tròn. Tay lớn sờ soạng làm anh rạo rực khắp người nên cũng để cậu Vương lộng hành.

Vương Nhất Bác thích vừa đâm đâm vừa đùa giỡn, nên là miệng lưỡi nói lời xấu hổ ngày càng trơn tru.

Thầy Tiêu nào có thể nghĩ được nhiều, hé miệng liền bật ra tiếng nức nở, anh chỉ còn biết ưm a kêu, thân thể không ngừng run lên, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Vương Nhất Bác bất mãn cắn cắn vào cái gáy xinh đẹp, hơi thở nóng bỏng thổi tới bên tai Tiêu Chiến: "Không nghe thấy à? Hỏi anh đó, có thoải mái không?"

Cuối cùng tên độc ác nào đó vẫn không nhận được câu trả lời, Tiêu Chiến hai má nóng rẫy, cảm nhận được cơ thể dán sát trên lưng, thứ trong cơ thể vẫn hung dữ tới tới lui lui.

Vương Nhất Bác ác liệt không chịu bỏ qua, ngay lúc cảm thấy anh sắp đạt giới hạn rồi, cậu đột ngột dừng lại, ở trong trạng thái sâu nhất, giày vò anh: "Đổi tư thế nhé."

Tiêu Chiến ư ư trả lời, Vương Nhất Bác lật anh lại, cả quá trình vẫn không chịu rút ra, thầy Tiêu bị cọ đến phát điên, buột miệng rên lớn một tiếng. Vương Nhất Bác cúi xuống an ủi, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ đáng thương, bàn tay hơi chai vuốt đi mồ hôi trên trán. Qua một lúc cậu vẫn không chịu động, thỏ nhỏ bắt đầu mất kiên nhẫn, ngọ nguậy mông, nhỏ giọng mơ màng kêu kêu:

- Em, em động đi.

- Em vừa hỏi anh đấy, sao anh không chịu trả lời, lại đòi em động cái gì? – Cậu Vương vừa nói vừa ác liệt rút cả ra rồi đâm thật sâu vào.

Thỏ nhỏ nằm trong móng vuốt của sói đuôi to, đáng thương bị làm mềm nhũn vô lực trên giường, lại không thể làm gì khác ngoài cầu xin: "Nhẹ, nhẹ chút."

Tiêu Chiến đầu óc quay quay, trong lòng ấm ức vô cùng, vì cái gì người này lúc bình thường không hỏi, cứ phải lúc này hỏi tới hỏi lui, ai tỉnh táo mà trả lời chứ!!!

- Em hỏi, anh thấy thoải mái không?

Tiêu Chiến mở mắt mơ màng nhìn người bên trên, thấy được hai má cậu cũng hồng hồng, hừng hực tinh lực, còn cố tình nhịn xuống để chèn ép anh. Anh tự biết nếu làm cậu mất kiểm soát thì cái eo mình không ổn, thê thảm lắm, nhưng mà không nhịn được. Tiêu Chiến nhấc tay ôm cổ Vương Nhất Bác, vừa rên rỉ vừa ra sức co thắt phía dưới: "Thoải mái lắm. Nhất Bác ngoan, mau động động, phía dưới ngứa."

- Kem dưỡng làm anh thoải mái hay là em làm anh thoải mái hử? – Càng về sau giọng nói càng trầm xuống.

- Kem, thoải mái, em, cũng thoải mái.

Vương Nhất Bác nhận được câu trả lời, vùi đầu dùng sức đâm tới, đâm ra nhưng tiếng nức nở vỡ vụn. Tới lúc thầy Tiêu không chịu được bắn ra, cậu Vương còn cực kì xấu tính, sờ chất lỏng trắng đục kia, thì thào: "Giống sữa chua, không biết có tác dụng dưỡng da không nhỉ??"

Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận: "Em đừng có nhiều lời, làm tiếp thì làm, không làm thì đi ngủ!" Giận rồi giận rồi, nhưng mà giọng như mèo kêu thế, thì bị làm chít đó anh ơi!

- Anh nói gì thế? Em vừa rồi còn chưa tới. – Tay lớn sờ tới cái mông đàn hồi, bóp mạnh một cái. Thầy Tiêu đáng thương nhúc nhích hông, lại kích thích tới thứ cứng ngắc kia, chẳng biết cọ tới nơi nào, eo mềm nhũn ra, nơi nào đó vừa mới đạt cao trào lại run rẩy ngóc đầu lên, đáng yêu vô cùng.

Vương Nhất Bác lại muốn đổi tư thế, để anh ngồi trên bụng cậu, từ dưới đâm lên sâu tới không thể tả. Tiếng nước ướt nhẹp cùng tiếng rên rỉ vỡ vụn tràn ra khắp phòng, mỗi lần đâm tới lại rỉ ra thêm chút nước, nhầy nhụa dâm mỹ tột cùng.

Tiêu Chiến ngửa cái cổ thiên nga, khàn khàn rên rỉ, cầu xin, một chốc lại giục chồng ơi nhanh lên, chồng ơi làm anh, chồng ơi rất sướng, khiến cậu Vương tuổi trẻ tinh lực tràn đầy không chịu nổi mà mắng anh dâm đãng, đè anh xuống vác chân lên vai, hung hăng bắt nạt.

May là Vương Nhất Bác biết tối nay phải chiến đấu long trời nở đất, sớm mang Hạt Dẻ ăn no ngủ kĩ về phòng cậu bên kia, không thì vì hai baba papi lăn lộn như vậy, con gái không ngủ được gầy đi một vòng, papi sẽ đau lòng lắm. :))))

Vương Nhất Bác ăn no rồi ôm anh nhà đi tắm, trong lúc tắm lại thấy đói, đè anh nhà trên tường ăn thêm một lần, xong rồi mới bọc người da dẻ hồng lừ ôm về ổ chăn ấm áp, nhỏ giọng:

- Là do anh quá dụ người, không thể trách em thiếu kiềm chế.

Tiêu Chiến mắt không mở nổi, khóe miệng nhấc lên nhìn giận dỗi vô cùng, thầm nghĩ trong lòng lớn thêm mấy tuổi nữa, sợ sẽ bị tên này làm tới tinh tẫn nhân vong trên giường mất! Mặc kệ bàn tay quá phận sờ sờ trên người mình, thầy Tiêu lại chui vào lòng tên dê xồm nào đó, mệt mỏi ngủ luôn.

Vương Nhất Bác tắt đèn hôn má bé yêu trong lòng, thỏa mãn vô cùng.

Kem dưỡng da đúng là tốt.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tui về nhà, dưới mí mắt mẫu hậu viết cảnh H. :v Tim tui rớt xuống đất mấy lần các chị iem ạ huhu :v :v :v.

À. sắp tới em định làm một bộ cổ trang, hông biết có viết được không nữa, hiu hiu~~~~~