Thầy Trả Nổi Không

Chương 26: C26: 26. "hôm Nay Chấm Dứt Đi!"




Tiêu Chiến nghe lời hơn nhưng thời gian ngẩn người ngày càng nhiều, mẹ Tiêu nhìn con trai lớn chỉ biết thở dài. Tiêu Doanh và Tiêu Vũ trở lên hơi sợ ánh mắt của anh trai, không dám nói nhiều, không dám làm phiền anh.

Ninh Dương thì không hiểu lòng người được như vậy, tần suất xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến ngày càng tăng. Ba Tiêu thực thích Ninh Dương, cảm thấy hắn làm được việc lại nghe lời, đối với những đòi hỏi quá phận của Ninh Dương càng ngày càng dung túng.

Đã ba ngày, Vương Nhất Bác không gọi điện, cũng không nhắn tin cho anh, Ninh Dương thì lượn ra lượn lại như cá cảnh, Tiêu Chiến trong lòng phiền muộn, lãnh mệnh đi đón Tiêu Doanh và Tiêu Vũ chơi bên nhà bà ngoại. Trong lúc lơ đãng, Tiêu Chiến đột nhiên nhìn thấy hai người khả nghi đứng ở bên đường đang lén lút nhìn về phía nhà bà ngoại, thấy anh đi đến liền lảng tránh. Trong lòng anh dâng lên trực giác không tốt.

Tiêu Chiến dắt hai em về, không ngừng để ý xung quanh, nhỏ giọng hỏi:

- Ở nhà bà có nhìn thấy hai người mặc áo đen bên ngoài không?

Tiêu Doanh gật đầu: "Hai anh ấy còn nhặt bóng hộ bọn em mà."

Tiêu Chiến nói: "Sau này phải cẩn thận, không được nói chuyện với người lạ, không được ra ngoài một mình, hai đứa cùng đi cũng không được."

Tiêu Vũ ngây thơ lắc lắc tay anh: "Tại sao ạ?"

- Trên ti vi bảo dạo này bắt cóc trẻ con rất nhiều, hai đứa lại bụ bẫm trắng trẻo thế này. Rất dễ bị ôm đi.

Tiêu Doanh và Tiêu Vũ bị dọa sợ, xanh mặt vâng vâng dạ dạ.

- Anh ơi, anh còn ở nhà bao lâu thế?

Tiêu Chiến cười: "Sao thế? Muốn đuổi anh đi rồi à?"

Tiêu Vũ bám trên người anh làm nũng: "Không phải, muốn anh ở nhà thật lâu cơ."

Tiêu Chiến bế em gái lên trên tay, cô bé ngoan ngoãn vùi đầu vào cổ anh, chưa về đến nhà đã ngủ mất. Tiêu Doanh ghen tị lắm, nhưng mà nam tử hán không thể làm nũng đòi bế rồi ngủ chảy rãi ra thế kia được.

May mắn hôm nay Ninh Dương không tới ăn cơm làm Tiêu Chiến ngứa mắt, anh rửa bát xong liền đi lên phòng. Ngồi nghịch điện thoại một chút rồi đứng dậy vén rèm cửa sổ nhìn xuống tường bao bên ngoài. Đột nhiên cảm thấy nên đi ra ngoài hóng mát một chút.

Ba Tiêu ngồi xem tivi thấy Tiêu Chiến định ra ngoài, liếc mắt một cái mà không nói gì. Tiêu Chiến cứ như vậy bình tĩnh đi ra, rồi cũng bình tĩnh khi bị lôi vào một ngõ nhỏ cạnh một xưởng gỗ.

Một tên hất hàm: "Gọi cho Nhật Ly đi, bảo là con chuột cuối cùng cũng chui ra khỏi ổ rồi."

Tiêu Chiến nhìn thẳng tên có khuôn mặt ục ịch vừa nói, đôi mắt trong suốt không có cảm xúc.

Tiêu Chiến nhìn tên bên trái nhỏ con có đôi mắt hèn mọn, chậm chạp nói: " Buông ra, tao không chạy mất đâu."

Tên nhỏ con run rẩy một chút liền buông tay, Tiêu Chiến liền đút tay vào túi quần, quay sang nói với tên bên phải: "Buông ra, vừa tắm xong không muốn lại thay áo."

Cho dù tên bên phải có dữ dằn hơn, như gầy gò, chân tay khẳng khiu lộ ra mấy hình xăm hổ lốn. Tiêu Chiến nhìn lướt qua, một tên nhát cáy, một tên cả người lỏng lẻo còn bày đặt hung hăng, tên còn lại thì mập và miệng còn thật bẩn.

Tiêu Chiến nhìn ra kiểu tóc của ba người rồi nhìn đến ngũ quan, trong lòng chán nản thở dài một hơi.

Tên béo nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, ý muốn cảnh cáo Tiêu Chiến đừng có làm gì thiếu suy nghĩ. Tên săm trổ như cảm nhận được ánh mắt khinh miệt của anh, hung dữ nói: "Mày nhìn cái gì? Muốn chết hả?"

Tiêu Chiến thở dài thêm một cái, hỏi: "Chúng mày muốn gì?"

Tên béo nói: "Đợi chút nữa có người đến mày sẽ biết, giờ mày im miệng đi, đồ đ*."

Tiêu Chiến nheo mắt, đột nhiên nói to lên làm tên nhát gan giật mình: "Chúng mày có biết xấu xúc phạm người nhìn là như thế nào không?" Đôi mắt xinh đẹp lần lượt lướt qua khuôn mặt đờ đẫn của ba tên đó, nói đầy ghét bỏ: "Là chúng mày đấy, xấu làm tao phát sợ luôn đây này, tởm quá đi mất."

Tên xăm trổ tức điên lên, túm lấy cổ áo Tiêu Chiến muốn đánh. Chỉ có điều chưa đánh được đã lãnh một cú đấm nằm vật ra đất, ôm lấy mặt, máu tươi trào ra kêu cũng không kêu được, chỉ có tiếng rên rỉ như sắp chết tràn ra từ cổ họng.

Tên nhát gan lùi ra một bước, tên béo chạy lại đỡ tên xăm trổ lên vừa gào mồm chửi được hai câu thì có điện thoại đến, chưa đầy một phút sau, một người con gái mặc váy ngắn lộ ra đầu gối, dáng vẻ đầy kênh kiệu đi tới. Đôi môi đánh đỏ chót của cô ta nhướng cao, trông cực kì đanh đá, còn trợn mắt thật to muốn dọa người ta sợ. Đèn cao áp trên đầu làm Tiêu Chiến nhìn thấy thật rõ.

Tiêu Chiến bị dọa sợ thật, xấu đến phát sợ. Rõ ràng là một cô học sinh cấp ba xinh đẹp, lại cố tình làm ra biểu cảm như là...đười ươi?


Tiêu Chiến nhìn thẳng cô gái vừa đến, hỏi: "Bắt tôi đến đây là muốn dọa nạt cái gì?"

Cả đám không ngờ Tiêu Chiến lại nói như thế, Nhật Ly là cô gái vừa đến, có vẻ là cầm đầu đám châu chấu bọ gậy này, lăm lăm cây gậy trong tay như chuẩn bị lao tới đánh Tiêu Chiến, cái miệng đỏ chót vén lên:

- Thằng gay này mày có vẻ chưa biết sợ à? Bà mày nói cho mày biết, loại đ* mày quyến rũ đàn ông thì thôi đi lại không có mắt quyến rũ người của tao, hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học.

Tiêu Chiến nhíu mày, cảm thấy thật nhức tai: "Em tên là Nhật Ly à? Học cấp ba phải không? Nhà em gần đây chắc là học trường Đôn Túc. Thầy cô em ở trường dạy em như thế hả? Ba mẹ em có biết em như thế này không?"

Cho dù trong hoàn cảnh một chọi bốn như vậy, Tiêu Chiến vẫn không hề nao núng, khí chất nhà giáo bất giác làm người ta phải kính nể, làm người ta phải run sợ tuân theo vô điều kiện.

Tên béo thấy Nhật Ly bị xao động, lại chõ miệng vào: "Thằng chó, ra vẻ thanh cao cái c*t, bọn tao biết nhà bà ngoại mày, biết chỗ em mày học!"

Nhật Ly lấy lại được khí thế: "Tốt nhất là mày tránh xa Ninh Dương ra, thằng đ*, nếu không thì hai đứa em mày liệu hồn."

Mặt Tiêu Chiến đanh lại: "Chúng mày định làm gì em tao? Bắt cóc?"

- Haha, sợ hả? Bắt rồi đánh cho một trận thôi, chặt ngón tay, đợi mày đến quỳ xuống xin lỗi để bọn tao đánh một trận thì thả ra. Dù sao cũng là lỗi của mày, động vào hội bọn tao thì mày sai lầm rồi.

Tiêu Chiến đút tay trở lại túi quần, trầm ngâm một lúc, đột nhiên hỏi: "Đầu óc chúng mày nhồi toàn phân có phải không?"

Nhật Ly cầm thanh gậy giờ lên, vẻ mặt xấu xí đến cực điểm định lao đến đánh Tiêu Chiến, lại thấy người đàn ông đột ngột ngẩng đầu lên, con dao trong tay anh lóe lên ánh sáng tàn độc, cô ta khựng lại, lùi một bước.

Tiêu Chiến hỏi: "Chúng mày từng giết người chưa?"

Không có tiếng trả lời.

Anh lại nói: "Bây giờ chúng mày động vào tao, tao chết, thì chúng mày đi tù. Đi tù mười năm, ba mươi năm, ra tù là một mụ già, Ninh Dương đã con đàn cháu đống rồi. Hoặc là bây giờ, chúng mày tới đây, nếu không đánh tao chết thì chúng mày chết, tao là tự vệ chính đáng có thể trắng án. Cùng lắm là đi tù hai ba năm, tao không ngại. Ra tù rồi tao vẫn làm người lương thiện."

- Rồi chúng mày thích ngồi tù hơn hay là thích chết hơn?

Tiêu Chiến cất dao đi, nhìn tên săm trổ: "Hay thôi, tao chọn cho. Lũ vô học đầu toàn phân như chúng mày chết đi nhá? Tao vừa đấm mày một cái đấm, chắc là gãy hàm rồi, sau này khó ngậm mồm vào được đấy, ruồi nhặng bay vào thuận lợi."

Tên nhát gan co cẳng chạy mất, tên xăm trổ dường như mất sạch sức lực, vừa khóc vừa kêu. Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Nhật Ly, nhân lúc cô ta sợ hãi mà giật lấy câu gậy, đập đập trong tay, lại gần tên béo, tên xăm trổ đang đứng gần đó lùi ra thật xa:

- Tao hỏi? Mày nói ai là đ* cơ?

Tên béo run lên, đôi mắt nước lên nhìn Tiêu Chiến đầy hèn mọn, Tiêu Chiến cười, đưa tay vả thật mạnh một cái: "Nói tao cũng được, miệng là của chúng mày, nói một lần vả một lần là việc của tao. – Nói xong lại vả thêm cái nữa.

Xong xuôi mới quay sang nhìn tới Nhật Ly: "Ninh Dương với tao chỉ là một thằng cả ngày luẩn quẩn ở nhà tao như chó ăn chực thôi, tao còn muốn nó cút đi cho khuất mắt, mày bị mù hay bị điên mà thấy tao phải quyến rũ, xứng sao? Khiếp, đừng rát vàng lên mặt chúng mày, không thấy tởm hả! Coi có giống con người không? Hay giống con giòi! Con người ấy, phải biết mình đang đứng ở đâu và đừng có ảo tưởng về người khác, thứ mày thèm phát điên còn tao lại chỉ muốn nhổ vào thôi hiểu không?"

Tiêu Chiến nhìn kinh miệt rồi tránh ra vài bước: "Tao không đánh con gái, nhưng mày vừa chửi một câu, tao sẽ nhờ người dạy lại mày nhé. Còn chút não thì đừng có động vào em tao, xước nhẹ một cái tao cũng cho chúng mày đi tù được đấy. Nhớ lấy. Giờ thì cút."

Tiêu Chiến nhìn bọn chúng sợ sệt đi ra, cười cười. Lũ ngu này, thế mà còn dám dọa anh, tường mình là xã hội đen, thực chất chỉ là chó hoang thôi, xử bọn này rất đơn giản.

Tiêu Chiến chán nản ngẩng đầu nhìn bầu trời đen không sao. Nhất Bác à, em giúp anh tích đức lâu như vậy, ông trời chưa kịp phù hộ cho anh cái gì, anh đã khẩu nghiệp hết cả đức rồi.

Ba Tiêu thấy Tiêu Chiến đi mãi mới về, đứng trước cửa nghi ngờ hỏi: "Mày đi đâu?"

Anh liếc nhìn ông một cái, mệt mỏi, đầu sỏ phiền phức ở đây còn không biết gì: "Con đi dọn rác cho ba đấy. Sau này ba bớt mời Ninh Dương đến nhà mình đi."

- Liên quan gì đến mày, tao mời ai kệ tao, cho mày chướng mắt chết đi tao cứ mời đấy!

Tiêu Chiến không thèm nói, đi lên phòng, những gì cần nói đều đã nói rồi. Kẻ khôn ngoan không nói quá nhiều.

Tiêu Chiến gửi cho Đào Minh Phong một đoạn ghi âm, Đào Minh Phong nghe mất một lúc gọi điện lại luôn:


- Đứa nào dại thế? Bị mày chửi thối đầu rồi?

Tiêu Chiến ngả người ra giường: "Sao mày lại nói thế? Tao bị chấn thương tâm lý đây này."

- Muốn thế nào?

- Dọa một trận. Phải chắc chắn chúng nó không dám làm gì Tiêu Doanh và Tiêu Vũ.

- Được, dạo này hơi bận, tao giúp mày tìm một người làm vụ này nhé? Cho người ta một ân tình luôn.

- Ừm, kiếm giúp tao một người đi, giá cả gặp mặt nói. Sau chuyện này tao mời mày ăn cơm.

Tiêu Chiến tắt điện thoại rồi, nằm một lúc cũng không thể ngủ được, lồng ngực cứ không ngừng trào lên cảm giác kích động. Anh liền ngồi dậy, bật đèn bàn, hí hoáy viết cả một đêm.

Sáu giờ sáng, Tiêu Chiến đi ra ngoài, đi đến mấy trường học trong thị trấn tìm một học sinh tên Nhật Ly. Cái thị trấn bé tí cũng không có khó tìm như vậy. Tìm đến trường thứ hai đã thấy rồi, quả thật như anh đoán, học Đôn Túc, trường giành cho mấy đứa học sinh nhà có tiền.

Hiệu suất làm việc của Đào Minh Phong thật cao, tám giờ sáng đã có người liên lạc với anh. Tiêu Chiến báo địa chỉ một quán cà phê rồi đi vào phòng phó hiệu trưởng trường Đôn Túc, bên trong đang có mấy giáo viên khác nữa, anh đặt điện thoại lên bàn mở sẵn ghi âm. Đợi đoạn ghi âm chạy hết, Tiêu Chiến mới lạnh nhạt nói với phó hiệu trưởng:

- Buổi chiều tôi sẽ quay lại, mong quý trường sắp xếp cho tôi gặp mặt nói chuyện với ba mẹ của em Nhật Ly. Nhắc nhở bọn họ mời luật sư, tôi cũng sẽ mời luật sư đến.

Tiêu Chiến nói rồi không chấp nhận thương lượng, rời khỏi trường đến nơi hẹn với luật sư. Người Đào Minh Phong giới thiệu cho anh là một luật sư trẻ mới ra trường được hai năm, chưa có uy tín, nhưng người Đào Minh Phong tín nhiệm chắc chắn không vô dụng. Nhìn cậu bé có vẻ nhút nhát hiền lành nhưng đôi mắt sáng ngời, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ Vương Nhất Bác thật nhiều, trong lòng mềm xuống, cơ mặt căng chặt từ tối qua bây giờ mới thả lỏng.

Tiêu Chiến chìa tay ra bắt: "Tiêu Chiến."

Vị luật sư trẻ tuổi vội đứng dậy: "Chào anh, em là Lưu Giang."

Lưu Giang nhường Tiêu Chiến gọi đồ uống trước rồi mới tự gọi cho mình một ly cà phê. Tiêu Chiến cũng muốn uống cà phê, nhưng sợ không ngủ được, cuối cùng chỉ uống nước lọc.

Đợi người phục vụ đi rồi, Lưu Giang mới nói: "Buổi sáng anh Phong đã nói qua cho em nghe về chuyện của anh, nhưng có vài vấn đề em vẫn chưa rõ lắm, em cần thêm vài thông tin để chắc phần thắng."

Tiêu Chiến gật đầu, Lưu Giang hỏi gì, anh đều thành thật trả lời. Cuối cùng chỉ có yêu cầu: "Phải chắc chắn những người đó không dám động đến em trai và em gái anh."

- Được! Anh yên tâm. Có bằng chứng rõ ràng như vậy mà. Bọn này đúng là hết nói nổi, lại đi nhằm vào trẻ con, không thể tha thứ được!

Buổi trưa, Tiêu Chiến không về nhà, ăn cơm trưa cùng Lưu Giang xong, hai giờ chiều đến Đôn Túc. Đến văn phòng phó hiệu trưởng đã có đủ người cần phải có mặt. Tiêu Chiến nhìn thấy Nhật Ly một bên mặt sưng lên, đôi mắt vẫn còn long lanh nước, nhìn sang người đàn ông ngồi cạnh cô ta, liền hiểu, một người ba cần mặt mũi đây. Có thể ông ta vẫn không tin được lời thầy phó hiệu trưởng, con gái ngoan của ông có thể làm ra những chuyện như vậy.

Không có màn chào hỏi khách sáo, Tiêu Chiến ngồi xuống đối diện Nhật Ly, nhìn chằm chằm. Lưu Giang đem điện thoại ra mở đoạn ghi âm đặt lên bàn, đợi tiếng dừng lại mới chậm rãi thu điện thoại lại, nhìn người đàn ông trước mặt lãnh đạm hỏi:

- Ngài Lê đây có nhận ra giọng của con gái ngài hay không?

Lê Đạo Đồng chính tai nghe thấy còn không thể tin nổi vào tai mình, con gái ông sao có thể nói những lời dơ bẩn độc địa với giọng the thé như thế? Trước mặt ông, nó luôn ăn nói nhỏ nhẹ còn nghe lời lắm mà.

Mẹ của Lê Nhật Ly không chịu nổi nhục nhã ôm mặt khóc. Lê Đạo Đồng thất thần một lúc, tỏ vẻ hối lỗi nói: "Con cái hư là do ba mẹ, tôi xin lỗi cậu và gia đình cậu."

Lưu Giang ngắt lời: "Chuyện này không thể xin lỗi là xong chuyện được, ngài đã nghe thấy rồi, con gái ngài dọa bắt cóc hành hung em trai em gái của ngài Tiêu đây. Ngài Tiêu đây nói cô Lê còn có đồng bọn là ba người nam nữa, mang theo hung khí. Tuy chưa gây ra thương tích thực sự nhưng đã có bằng chứng rõ ràng có thể lập thành án."

Mẹ Nhật Ly lớn tiếng: "Gì chứ! Trẻ con chưa hiểu chuyện, nói cũng chỉ là nói, đã làm gì đâu, nói một câu đã chết một được đâu?"

- Chỉ một câu xúc phạm đến ngài Tiêu đã có thể kiện vì tội xúc phạm danh dự, nhân phẩm của công dân rồi. Con gái ông bà nói gì? Là Thằng đ*! Ngài Tiêu bị xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự nhân phẩm. Nếu kiện thì có thể bị phạt hành chính hoặc cải tạo không giam giữ đến ba năm.

Những người ở quê ít tiếp xúc với pháp luật, nào có biết còn có luật này. Mẹ Nhật Ly còn cảm thấy những người trước mặt này muốn hãm hại con gái bà ta: "Bị chửi vài câu thì có làm sao? Không có lửa làm sao có khói, cậu ta không phải gay sao, quyến rũ người yêu của con bé, là lỗi của cậu ta!"

Nhật Ly được mẹ chiều quen, nghe đến đây liền gật đầu: "Đúng vậy, vì anh ta quyến rũ bạn trai của con, nên con mới dọa anh ta như vậy, anh ta còn mang dao bên người nữa."


- Xin mọi người hiểu rõ cho, thân chủ của tôi mang dao bên người là để tự vệ, anh ấy ra ngoài đi dạo, là đàn em của cô Lê đây kéo thân chủ tôi vào ngõ còn mang theo hung khí, chứ không phải thân chủ tôi một mình kéo bốn người bọn họ vào ngõ. Còn việc quyến rũ bạn trai của cô thì để thân chủ tôi làm rõ đi.

Tiêu Chiến im lặng đến giờ mới lên tiếng, giọng nói ấm áp trong veo: "Bạn trai cô Lê đây là công nhân trong xưởng của ba tôi, ba tôi mời anh ta đến nhà tôi ăn cơm vài lần, liền bị cô Lê cho rằng tôi quyến rũ anh ta. Thứ nhất, anh ta đến nhà tôi là ba tôi mời, tôi không hoan nghênh anh ta. Thứ hai, tôi là giáo viên cấp ba, có hai bằng ngoại ngữ, tiền kiếm được đủ nuôi cả nhà tôi nên gu của tôi không phải là kiểu như Ninh Dương. Không cần tiền của anh ta, không thích khuôn mặt của anh ta, càng ghét cách anh ta nói chuyện. Chuyện quyến rũ là cô nhà tự ảo tưởng ra đi?"

Những giáo viên vây xem cực kì đồng cảm với đồng nghiệp đẹp trai này. Một nhà giáo luôn được tôn trọng phải chịu những lời vu khống, nhục mạ như vậy, làm sao không tổn thương cho được, nếu là bọn họ cũng nhất định phải dạy dỗ lại học sinh này!

Một cô giáo lớn tuổi chướng mắt bà Lê bênh Nhật Ly lên tiếng: "Chuyện quyến rũ hay không quyến rũ này người ngoài xem hiểu rồi. Hoàn toàn là em Nhật Ly tự biên tự diễn!"

Mẹ Nhật Ly vẫn gào lên: "Làm sao, con bé trẻ người non dạ cũng chưa gây ra chuyện gì! Hai người muốn đòi tiền chứ gì? Còn ra vẻ thanh cao. Còn lâu nhà tôi mới để bị lừa!"

Lê Đạo Đồng đen mặt, quát: "Bà câm miệng..."

Lưu Giang rút thẻ hành nghề đặt lên bàn, chen vào: "Việc gia đình xin ông bà về nhà giải quyết. Thẻ hành nghề của tôi, tôi là luật sư và tôi không hề lừa đảo gì ở đây cả. Tôi muốn giải quyết vấn đề cho thân chủ tôi. Ngài Tiêu đây bị xâm phạm danh dự nhân phẩm, bị vu khống, cô Lê cùng đồng bọn đe đọa gây hại tới em trai em gái của thân chủ tôi, họ đã biết nhà bà ngoại và trường học tức là đã có âm mưu và lên kế hoạch gây án. Các bạn nhỏ luôn có người xấu rình rập như thế, gây hoang mang sợ hãi cho gia đình thân chủ tôi. Có bằng chứng là ghi âm rõ ràng, nếu đưa cho cảnh sát thì chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng."

Nghe thấy tiếng cảnh sát, Lê Đạo Đồng liền không ra vẻ được, ngồi thẳng dậy: "Tôi xin lỗi, con gái tôi quả thật làm sai."

Mẹ Nhật Ly lại trợn mắt: "Sai cái gì, mấy người chính là lừa đảo!"

Lưu Giang cũng không phải dạng vừa, cũng lớn tiếng: "Xin hỏi bà Lê đây, nếu bà có con nhỏ, lại bị người ta rình rập muốn bắt đi, bà sẽ không lo sợ, không hoảng loạn hay sao?"

Mọi người trong phòng liền lời ra tiếng vào, lời nói của luật sư trẻ đánh vào tâm lý của tất cả những người ở đây, ai có con nhỏ đều sợ cảm giác này. Thầy Phó hiệu trưởng cũng phẫn nộ nói: "Nhật Ly đã làm sai, phụ huynh không thành tâm xin lỗi còn lớn lối như vậy, trường chúng tôi không chứa được con gái các vị."

- Đúng đó. Là mẹ rồi còn không biết điều!

Lê Đạo Đồng tức giận nói với vợ: "Còn không mau xin lỗi!" – rồi nghiến răng: "Còn mày nữa, xin lỗi đi!"

Lưu Giang không để hai người kia nói gì, lại tiếp tục: "Chuyện này vốn có thể kiện, thân chủ tôi đồng ý hòa giải, các vị muốn hòa giải hay muốn giải quyết chuyện này trên tòa?"

Lê Đạo Đồng vội nói: "Tất nhiên là hòa giải, là lỗi của con gái chúng tôi, chúng tôi bồi thường là lẽ đương nhiên." – Ông quả thật không muốn làm to chuyện này. Đối với việc thăng tiến của ông ta sẽ ảnh hưởng rất lớn.

- Được thôi, ngoài bồi thường phí tổn thất tinh thần, thân chủ tôi yêu hai vị đảm bảo rằng cô Lê Nhật Ly sẽ không có hành vi gây hại đến Tiêu Doanh và Tiêu Vũ, đây là văn bản tôi soạn, mời ông đọc kĩ và kí vào hai bản. Một bản các vị giữ.

Mọi chuyện còn lại đều là Lưu Giang làm, Tiêu Chiến chỉ ngồi nhìn. Cuối cùng ép ra được lời xin lỗi của Nhật Ly và mẹ cô ta, Tiêu Chiến mới đứng dậy đi về.

Về đến nhà Tiêu Chiến liền lăn lên giường, cuối cùng cũng có thể ngủ. Khổ nỗi, ba Tiêu lao vào mắng anh: "Cả ngày mày đi đâu? Có phải gặp thằng đó không? Mày ngủ cái gì, dậy!!"

Tiêu Chiến vừa mệt vừa bực: "Không gặp, con buồn ngủ, ba ra ngoài đi!"

- Ngủ cái gì? Dậy nấu cơm với mẹ mày đi. Đi cả ngày, vô công rồi nghề còn không biết giúp việc nhà!

Tiêu Chiến mệt tâm hết sức vẫn phải ngồi dậy, đi xuống nhà nhìn thấy Ninh Dương ngồi trên ghế sopha nhà anh liền trợn trắng mắt, chán nản cực kì.

Tiêu Chiến ăn xong bữa cơm, còn bị ép đi dạo. Kì thực cả đêm qua anh không hề ngủ được, ngày đi dọa cho Nhật Ly một trận, tâm thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, nhưng ba anh nói quá nhiều, không chịu nổi đành phải ra ngoài.

Tiêu Chiến ngẩn ngơ, chỉ mong nhanh chóng có thể quay về đi ngủ. Trong lúc anh không để ý, Ninh Dương nắm lấy tay anh, mất một lúc Tiêu Chiến mới để ý đến, muốn giật ra mà không giật được, anh đưa đôi mắt lờ đờ nhìn hắn ta: "Buông ra."

Ninh Dương có vẻ tức giận: "Em nói rằng anh đến nhà em ăn chực làm em chướng mắt?"

Tiêu Chiến cười, đôi mắt lại long lanh lên: "Là bạn gái cũ nói với anh à? Anh có phần trong vụ cô ta rình rập hai đứa em của tôi? Cô ta truyền đạt còn thiếu đấy, tôi nói anh là con chó ăn chực đấy, lượn qua trước mặt tôi làm tôi chướng mắt đấy, anh biết điều thì cút đi!"

Ninh Dương điên tiết nắm lấy tóc Tiêu Chiến: "Cô ta nói tôi còn không tin! Em thật sự cảm thấy tôi như vậy? Tôi thật sự thích em, đối tốt với em, em còn không biết điều? Chưa có ai dám nói tôi như vậy. Khốn kiếp!"

- Đừng tưởng tôi không biết anh đã làm những gì. Tôi mời ba đến nhà tôi ba chưa từng đến, anh lại mang ông đến được, là vì nói rằng anh gặp được cậu ấy ở đó đúng không? Anh không biết Vương Nhất Bác là ai, chỉ cảm thấy ba tôi ưng anh liền lợi dụng ông ấy chia cắt chúng tôi.

- Đúng, em rất thông minh, nhưng em biết thì sao? Tôi chướng mắt em tự cao như vậy! Em tưởng có thể bảo vệ thằng kia sao?

Tiêu Chiến gập cổ tay đánh vào cằm Ninh Dương từ dưới lên làm hắn đau điếng buông anh ra, ôm cằm lùi ra xa mấy bước. Tiêu Chiến không còn cười nữa:

- Anh so với chó còn kém xa.

Ninh Dương nổi điên lên: "Em đừng khiêu chiến giới hạn của tôi, tôi biết em giấu nó trong nhà vào đầu năm mới, ông Tiêu biết chưa nhỉ?"

- Anh để người theo dõi nhà tôi?


- Haha, sợ rồi? Ra vẻ thanh cao lắm, dẫn đàn ông vào nhà, dơ bẩn! 

Tiêu Chiến nhức đầu, không muốn nghe con chó dại này sủa linh tinh nữa, day thái dương nói: "Dơ bẩn vẫn là người, còn súc vật thì khác. Đừng ở trước mặt tao thể hiện nữa, bẩn mắt. Cút!!"

Ninh Dương nhìn Tiêu Chiến đi ra, không còn ý nghĩ muốn chiếm hữu chỉ muốn hủy hoại, giống như một thằng điên liên tục lặp lại: "Đi chết đi!"

Tiêu Chiến nằm lên giường rồi lại không ngủ được, đến gần 1 giờ đêm mới nhắn tin cho Vương Nhất Bác: "Em đang làm gì?"

Vương Nhất Bác vài phút sau mới trả lời: "Đợi anh"

Tiêu Chiến bĩu môi: "Nói đợi người ta mà mãi mới nhắn tin lại."

Vương Nhất Bác gọi điện qua, Tiêu Chiến vội nhận, chạy ra ngoài ban công nói nhỏ: "Sao lại gọi, phòng anh cách âm kém lắm."

- Em chỉ là muốn nghe anh nói thôi, mở video được không?

Video mở lên rồi, bên Vương Nhất Bác tối om, Tiêu Chiến liền hỏi: "Em đâu rồi? Đen thùi lùi nè! Mà mấy ngày nay em làm gì vậy, không hề nhắn tin cho anh."

- Anh cũng đâu có tìm em!?

- Anh nghĩ em bận mà!! Anh ngại làm phiền em.

Vương Nhất Bác cười, giọng lại lạ lẫm: "Vậy sao? Anh sợ làm phiền em à? Em là cảm thấy anh cần suy nghĩ. Đợi anh suy nghĩ kĩ rồi tìm em."

Tiêu Chiến ngẩn ngơ: "Anh cần suy nghĩ gì chứ?"

Sao ai cũng nói mình cần suy nghĩ nhỉ!? Nghĩ cái gì mới được? Nghĩ còn chưa đủ sao? Đầu Tiêu Chiến lại bắt đầu đau.

Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Đồ em mang đến anh đã tặng giúp em chưa?"

Tiêu Chiến dừng một lúc mới trả lời: "Ba mẹ anh quả thật rất khó nói chuyện, anh vẫn chưa tìm được thời điểm."

Tiếng nói bên kia mang theo tiếng cười, lại làm trái tim Tiêu Chiến sợ hãi đến cùng cực: "Em hiểu rồi, họ vẫn không chấp nhận nhỉ."

- Anh biết yêu cầu này là quá phận, em đợi thêm một chút được không? Tin anh, anh nhất định có thể thuyết phục họ mà.

Tiếng Vương Nhất Bác vang tới từ phía bên kia đen kịt: "Em đợi được anh cả đời, nhưng em sợ anh không kiên trì được."

Tiêu Chiến im lặng.

Vương Nhất Bác mở camera, hình ảnh cậu xuất hiện, đội mũ bảo hiểm, ngồi bệt trên vỉa hè dưới một cột đèn: "Em vài hôm lại đến nhà anh một lần, mỗi lần đều thấy anh đi dạo với người đàn ông kia. Em biết anh không có tình cảm với hắn, em biết anh là bị ba anh ép, em biết, nhưng em vẫn khó chịu! Em khó chịu nhưng em phải nhịn."

Tiêu Chiến mở to mắt.

- Hôm nay em thấy hắn cầm tay anh, em biết là anh không thích.

Hai người nhìn chằm chằm nhau, anh không nói gì cả, Vương Nhất Bác cười, nụ cười còn chua chát hơn cả khóc: "Em biết anh yêu em, nhưng để ba anh vui anh vẫn có thể vứt bỏ em."

Tiêu Chiến gằn giọng: "Không phải!"

- Anh đang dần thỏa hiệp. Anh làm mọi thứ để ba anh yên lòng. Em tin anh, nhưng em không tin em! Em không tin em, con của một kẻ buôn bán mại dâm, có thể đấu lại được ba anh, có thể khiến anh vì em mà chống đối lại ông ấy. Anh là một đứa con ngoan. Anh hiếu thuận em không thể hận, chỉ càng yêu, nhưng anh tốt đẹp như vậy thì em không chạm tới được rồi.

Tiêu Chiến nhìn cậu bé đang ngồi một mình bên đường, trái tim bị vặn nát, run rẩy hỏi: "Yêu anh mệt mỏi quá hả em?"

Vương Nhất Bác khóc, nước mắt không kiềm chế cứ thế nhanh chóng rơi rơi.

Tiêu Chiến mỉm cười: "Nhất Bác ngoan, mệt quá thì buông thôi em nhé. Anh hiểu rồi. Anh cứ mong mãi hai đứa thành người yêu chính thức của nhau, nhưng chưa hẹn hò xong ba lần, câu chia tay cũng không cần nói nhỉ! Hóa ra từ đầu em vẫn luôn kéo dài thời gian như vậy vì em cảm thấy không an toàn. Là lỗi của anh. Anh xin lỗi em."

Vương Nhất Bác ngửa mặt nhìn lên trời: "Buông sao? Vậy hôm nay, từ hôm nay là hết nhé, đoạn tình cảm này hôm nay chấm dứt đi!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sắp hết ngược rồi! Nên các cô đừng hỏi tui bao giờ hết ngược nữa mà.

Tôi viết mấy chương này cũng là vừa khóc vừa viết này, viết cũng khó, tốn sức nữa. Nên mong mọi người đừng ghét bỏ nó vì nó ngược mà :(((.