*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái Hữu Dương gọi cho đồng nghiệp cũ, nói hết tâm sự của chính mình với hắn:”Thầy Dư à cậu chưa hề nghĩ tới việc công La Nhượng một lần sao?” Y hỏi như vậy là muốn tìm cho mình một đồng minh phản công.
Dư Hi Thanh tránh không đáp, khéo léo hỏi ngược lại: “Giữa cậu và Lục Phong xảy ra vấn đề gì à?”
Thái Hữu Dương mất tự nhiên, không thành thật đáp. Y không muốn để cho người thứ năm biết Lục Phong không được, dù sao chuyện này cũng quan hệ đến tôn nghiêm đàn ông.”Không có vấn đề gì.” Y suy nghĩ một chút, hùng hồn nói, “Tất cả mọi người có chym, dựa vào cái gì mà nhất định phải là tớ ở dưới?”
Dư Hi Thanh nghĩ đến cánh tay và cặp đùi gầy gầy của Thái Hữu Dương, cùng với khuôn mặt trắng trẻo non nớt và cái bụng, im lặng chốc lát, giữ yên lặng đối với vấn đề này.
Thái Hữu Dương ngờ vực: “Thầy Dư, tín hiệu chỗ cậu không tốt sao?”
“Không.” Dư Hi Thanh suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định ủng hộ Thái Hữu Dương, lời nói dối thiện ý cũng cần thiết, “Cố lên, có thể.”
Thái Hữu Dương hoàn toàn tín nhiệm hắn, nghe hắn cổ vũ, nhiệt huyết trong ngực hơi sôi trào: “Cám ơn cậu.” Y cúp máy, để điện thoại di động xuống, nhìn về phương xa, dường như đã thấy một màn Lục Phong cúi đầu nâng mông lên, dưới sự kích động không nhịn được mà vỗ tay một cái.
Phía sau có người nói: “Nhìn cái gì?”
Không cần quay đầu lại, cũng biết là Lục Phong.
Thái Hữu Dương bất động, tự nhận lúc này bóng lưng mình cao to, vô cùng đẹp trai. Y ngẩng đầu lên, mãn nguyện nói: “Nhìn —— tương lai tốt đẹp.”
Mặt trời vốn sắp lặn, y vừa nói xong, tà dương liền biến mất, đêm tối dần phủ lên đất trời. Cảnh không tôn người, y cảm thấy hơi lúng túng mà ảo não quay đầu lại, lại nhìn thấy người yêu anh tuấn đứng trong bóng tối, sắc mặt cao thâm khó dò.
Thái Hữu Dương nghi hoặc mà quơ quơ tay: “Làm sao vậy?”
Lục Phong lắc đầu, đi tới nắm tay y đi về phía phòng ăn: “Nên ăn cơm tối.”
Thái Hữu Dương ăn cơm tối xong, trốn ở trong phòng vệ sinh, lên Taobao, mua một vài thứ. Còng tay, dây thừng, thuốc ngủ…
Lục Phong gõ cửa: “Xong chưa? Anh muốn tắm.”
Thái Hữu Dương có tật giật mình, đáp: “Đây đây!” Sau đó nhanh chóng chốt đơn trả tiền, sau đó xoá sạch lịch sử mua bán và tìm kiếm để tránh bị Lục Phong phát hiện. Y ấn nút xả nước, trong tiếng nước”Ào ào ào”, tim đập càng lúc càng nhanh. Tránh né Lục Phong để đi lấy hàng như nào, lừa Lục Phong uống thuốc ngủ như nào đều rất khó thực hiện, cần phải tỉ mỉ suy nghĩ tiếp.
Lục Phong yên tĩnh chờ đợi một chút, gõ cửa một lần nữa, trong thanh âm có chút sốt ruột: “Có phải là đau bụng không? Anh đi mua thuốc cho em.”
Thái Hữu Dương sững sờ, trong lòng đột nhiên dâng lên sự hổ thẹn. Lục Phong một lòng yêu mình, y lại nhớ thương đến cái mông Lục Phong. Lục tiên sinh đáng thương, y nghĩ, vội chạy đi mở cửa cho Lục Phong đi vào.
“Chỉ là có chút táo bón thôi.” Y tùy tiện tìm cái cớ, lại ôm lấy Lục Phong, nhón chân lên, đặt cằm ở hõm vai Lục Phong, hai má kề sát trên cổ Lục Phong, “Anh nhất định phải nhớ, dù em làm cái gì cũng đều bởi vì em yêu anh.”
Lục Phong ôm lấy Thái Hữu Dương, động viên mà vỗ vỗ sau lưng y, vẻ mặt suy tư. Trong phòng vệ sinh không có mùi thúi, lúc nãy thầy Thái không phải đi vệ sinh.
Mỗi lần làm chuyện xấu đều lập tức nhảy vào ngực làm nũng. Lục Phong tổng kết hình thức hành vi của Thái Hữu Dương một chút, nghiêng đầu hôn nhẹ vào thái dương y, nghĩ thầm, nếu như em nhất định phải làm vậy thì cũng không có cách nào. So với việc “Bị cha mẹ không tin tưởng mình” phá kế hoạch thì tất nhiên đem cái tên ngốc này ăn sạch vẫn quan trọng hơn.
Lục Phong gọi điện thoại cho La Nhượng: “Kế hoạch của mày không ổn.”
Lúc này La Nhượng không “Bận”, nên cũng có một chút kiên nhẫn, lấy thân phận của người từng trải giáo dục anh: “Có La nhị ca làm quân sư cho mày, sao có khả năng không ổn?”
Lục Phong thở dài: “Mày không hiểu đâu.”
La Nhượng nói: “Sao mà tao không hiểu? Mày không biết đâu, lúc bắt đầu bố tao cũng không đồng ý, kết quả thế nào? Còn không phải bị tao thiết kế à. Tao đã nói với mày, theo tính cách truyền thống của bố mẹ, cứ phải như vậy. Không tin mày chờ xem.”
“Không phải, vấn đề xuất hiện ở trên người thầy Thái ấy.” Lục Phong nói, “Mỗi phút ẻm đều phải câu dẫn tao một lần, thực sự tao nhịn không nổi nữa.” Tuy rằng ngữ khí bất đắc dĩ, nhưng vẫn mang theo chút khoe khoang nhàn nhạt.
La Nhượng cười lạnh: “Mới vừa nãy tao thấy thầy Dư đang gọi điện với ẻm, tao nghĩ chỉ sợ là thầy Thái không phải đang nghĩ tới việc làm thế nào để câu dẫn chồng đâu.”
Lục Phong khẽ cau mày: “Bọn họ hàn huyên cái gì?” Hoá ra cú điện thoại kia là gọi cho Dư Hi Thanh. Thầy Dư luôn luôn thận trọng, sao sẽ hồ đồ với em ấy chứ?
La Nhượng nói: “Ai mà biết? Thầy Dư không cho tao nghe. Tao đoán không phải là chuyện tốt. Trước đây em ấy chưa có việc gì kiêng kỵ tao cả, đều là bị Thái Hữu Dương nhà mày làm hư. Mày không thể dạy ẻm quy củ một chút à ? Mày xem tao đi, ở nhà nói một không nói hai… Ôi chao thầy Dư, phải ra ngoài sao không bảo với anh một chút chứ ? Đợi tí nữa anh lập tức đến đây… »
Điện thoại đột ngột cúp.
Lục Phong lắc đầu, anh cũng không muốn nói chuyện tiếp với cái tên sợ vợ này nữa. Chuyện Thái Hữu Dương muốn làm, đơn giản chính là phản công, anh còn không rõ à ?
Lục Phong quyết định yên lặng mà nhìn, tùy ý để Thái Hữu Dương nhảy nhót.
Qua mấy ngày, Thái Hữu Dương quả nhiên tìm cái cớ chạy ra ngoài. Buổi trưa khi về nhà, ba lô căng phồng, không biết nhét vào bao nhiêu đồ nữa. Lục Phong thấy lúc y ăn cơm nhìn mình, phỏng chừng muốn hành động rồi, bèn kín đáo đưa cho bố mẹ hai tấm thẻ mua đồ, mời hai ông bà thong thả ra khỏi nhà.
Lục Phong rõ rõ ràng ràng thấy ánh mắt Thái Hữu Dương sáng lên.
Quả nhiên vẫn là về nhà mình thì tốt hơn, Lục Phong nghĩ, ở đây quá gò bó. Anh nhìn theo Thái Hữu Dương lên lầu,vừa thu dọn bát đũa, vừa chờ đợi Thái Hữu Dương xuất chiêu. Đồng thời cũng hi vọng động tác của y có thể nhanh một chút, có thể triển khai hành động trước khi bố mẹ về nhà.
Hai ông bà đã nghỉ hưu hết, để họ nghe phải thì thật bất tiện.
Sau khi kết thúc việc dọn dẹp, Lục Phong ngồi vào thư phòng, mở cuốn sách “Bàn về tội phạm” của Cesare Lombroso ra đọc. Anh mất rất lâu cũng không đọc xong một tờ, ngón tay chốc chốc lại gõ trên mặt bàn, vô thức bắt đầu tính giờ.. Một giây, hai giây… Một phút, hai phút… Tính đến năm phút, anh có chút thấp thỏm, tính đến mười phút, anh không nhịn được đứng lên.
Thực sự quá chậm, Lục Phong thất vọng nghĩ, uổng phí anh hỗ trợ dọn sạch chướng ngại. Anh nhẹ nhàng đi lên lầu, muốn nhìn xem Thái Hữu Dương đang làm gì một chút. Đi đến cửa phòng ngủ, lặng lẽ mở ra một cái khe nhỏ, chỉ thấy hai tay Thái Hữu Dương đều bị còng tay khoá chặt, đang khó khăn điên cuồng lục hộp chuyển phát nhanh: “Vậy mà không có chìa khóa?” Thái Hữu Dương đầy mặt khó tin.
Lục Phong nhìn Thái Hữu Dương bộ dáng thất kinh, thở dài, yên lặng xuống lầu lấy một cái thanh sắt, lại lên lầu, đẩy cửa đi vào.
______________
Erm, nhân dịp cả cái fb của tui đang náo loạn vì Việt Nam vào bán kết, đến đại thần của tui cũng đang post hú hét, tui quyết định post thêm chương mới. Bonus thêm quả ảnh mới lụm được =))))
Nguồn: Phương Inspirit