Chỉ cần nghĩ cách giúp tinh thần tỉnh táo lại thì sẽ phá giải được hiện tượng ma che mắt.
Còn cách để tỉnh táo lại, chính là dùng cảm giác đau đớn để kích thích thần kinh của mình.
Có lẽ Tào Kiến Quân cũng nghĩ đến điều này, nên liền cắn vào lưỡi mình một cái.
Cách này quả nhiên rất hữu dụng.
Khi mùi máu tươi trong miệng lan ra, màn sương trước mặt dường như cũng tan đi rồi chầm chậm biến mất.
Lúc bấy giờ, Tào Kiến Quân mới nhìn rõ đoạn đường trước mắt.
Ông ta đã lái xe gần một giờ đồng hồ, vậy mà vẫn đang quanh quẩn ở nơi bị chồn yêu chặn đường!
Tào Kiến Quân lập tức sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Tuy không biết vì sao lại có thể lái xe vòng vòng trên con đường đất nhỏ hẹp chỉ chứa được một chiếc xe này, nhưng ông ta biết nhất định là con chồn yêu vừa rồi đã giở trò với mình.
Lần này ông ta không dám mang tâm lý ăn may nữa, bàn tay run rẩy lấy hết tiền mặt trong người ra rồi vội vàng ném ra ngoài cửa sổ, sau đó mới lại lái xe đến thôn Đông.
Có lẽ việc ném tiền đã có tác dụng.
Lần này, ông ta lái xe về thôn Đông vô cùng thuận lợi.
Về đến nhà, ông ta còn nhìn đồng giờ.
Mười hai giờ đúng.
Vợ của Tào Kiến Quân vẫn chưa ngủ, còn hâm nóng cơm canh để chờ ông ta về.
Nhưng ông ta chỉ mới về nhà vài phút, đang định nói chuyện với vợ mình thì bỗng đứng thẳng người lên, đôi mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Ngay giây sau đó, ông ta bỗng y như cương thi vậy, giơ một cánh tay lên một cách cứng đờ rồi đập mạnh xuống bàn.
Người ở thôn Đông hầu như đều dùng bàn làm bằng đá hoa, vừa bền vừa chắc chắn.
Nhà Tào Kiến Quân cũng dùng loại bàn chắc chắn này.
Thế nên cú đập này đã khiến cánh tay của ông ta gãy lìa.
Tào Thần đang lái xe, khi nói đến câu này thì rùng mình một cái.
“Mẹ tôi kể lại cảnh tượng lúc ấy, bảo là bố tôi như bị trúng tà vậy.
Cánh tay bị đập đến nỗi da thịt bong tróc, xương lộ ra, máu chảy rất nhiều.
Nhưng trông bố tôi như thể không biết đau là gì, cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ”.
Dứt lời, Tào Thần lại hít mũi một cái rồi liếc nhìn vẻ mặt của tôi, sau đó mới nói tiếp.
“Sau một lúc lâu, bố tôi giống như đột ngột hoàn hồn vậy, sau đó thì ôm lấy cánh tay gào lên đau đớn, khiến mẹ tôi sợ đến nỗi ngây ra”.
Tôi nghiêm mặt nhìn con đường phía trước, không nói tiếng nào.
Tình trạng của Tào Kiến Quân đã quá rõ ràng.
Ông ta đang bị chồn yêu trả thù, mà còn là cách trả thù độc ác nhất - đổi mạng.
“Bố anh đang ở đâu?”
Tôi hỏi với giọng hơi lo lắng, trong lòng có dự cảm không lành.
.