Đặc biệt là những nơi âm khí quá mạnh hoặc vong hồn tập trung dày đặc, sẽ dễ xảy ra tình trạng này nhất.
Ví dụ như sự kiện cung nữ ở Cố Cung gây xôn xao một thời, hay là chuyện âm binh mượn đường ở trận động đất Đường Sơn.
Cũng chính vì lẽ ấy, nên tôi nghe nói ngay cả một người nước ngoài bình thường cũng không dám đặt chân đến vùng núi tuyết và đồng cỏ mà hồng quân từng băng qua năm xưa.
Tôi cũng từng nghe ông nội kể rằng, mười mấy năm trước có một nhóm người nước ngoài đến vùng đồng cỏ Tùng Phan để làm chương trình.
Nhưng sau khi họ vào đấy thì không còn trở ra nữa.
Rất nhiều người đã được cử đến đấy tìm kiếm, nhưng ngay cả hài cốt cũng không tìm ra.
Có một câu nói, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Chỉ có một người bản địa dẫn đường cho họ vào lúc ấy là chạy thoát được.
Nghe người nọ nói rằng, ở sâu trong đồng cỏ, bọn họ đã bất ngờ nhìn thấy một đám âm binh mặc trang phục hồng phục năm xưa.
Những âm binh ấy đều xông về phía nhóm người nước ngoài, chỉ bỏ qua người bản địa nọ.
Vì vậy, ông nội tôi đã từng cảm thán rằng, đây gọi là tinh thần yêu nước luôn bất diệt chảy trong họ.
Việc cao ốc Phương Viên sụp đổ trong một đêm còn miễn cưỡng giải thích được.
Nhưng việc nó khôi phục về tình trạng ban đầu chỉ trong một đêm thì quả thật không thể lý giải.
Đặc biệt là chuyện vong hồn ra vào cao ốc khiến tôi nghĩ đến ngay đến âm binh mượn đường.
Các âm hồn đang biến cao ốc Phương Viên thành tử địa và tự do ra vào.
Nhưng nghe tôi nói xong, sư thúc lại lắc đầu.
“Không giống.
Cứ cho là mượn đường, thì cũng không mượn theo cách ấy”.
“Cậu đã từng thấy mượn đường mấy ngày liền như thế chưa?”
Nghe vậy, tôi bèn im lặng mất một lúc.
Sư thúc nói cũng phải, âm binh mượn đường vốn là chuyện đi ngược với sự cân bằng âm dương.
Thi thoảng mượn một chút thì được, lý nào lại có chuyện mượn rồi không trả chứ.
Nếu chuyện này tiếp diễn, há chẳng phải âm dương sẽ hỗn loạn sao?
“Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải đến nơi trước, xem tình hình ra sao rồi mới nói tiếp được”.
Sư thúc thấy tài xế không ngừng liếc về phía sau, nên vội dùng ánh mắt ra hiệu với tôi đừng đưa ra kết luận một cách mù quáng..
Truyện Thám Hiểm
Suốt quãng đường tiếp theo, tôi và sư thúc không hề lên tiếng, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã đến nơi..