Thầy Phong Thủy

Chương 151: Chương 151






Bên trong bức tường kia dường như là một đường hầm dẫn xuống phía dưới, độ dốc khá lớn.

Hai chúng tôi còn chẳng kịp kêu lên câu nào thì đã lăn lông lốc xuống dưới như hồ lô vậy.

“Mẹ kiếp, làm bố mày ngã đau chết được…”
Đến khi hai chúng tôi đã đáp đất, vị sư thúc bình thường ăn nói nhã nhặn cũng không kìm được mà bật ra câu chửi thề.

Sư thúc vừa mắng vừa đỡ eo đứng dậy.

Còn tôi vẫn nằm ngã rạp dưới đất, nhất thời không đứng lên được.

Ban nãy khi ngã nhào, tấm ván giường kia đã rơi xuống và đập thẳng lên phần lưng dưới của tôi.

Cộng thêm việc lăn xuống đây đã khiến tôi đau đến mức không ngẩng đầu lên nổi.

“Này, cậu làm sao vậy?”
Sư thúc mắng một hồi mới nhận ra có gì đó không ổn với tôi, nên vội vàng chạy đến dìu tôi dậy.


“Không ngờ cánh cửa dẫn xuống dưới lại nằm trên bức tường, là do tôi sơ suất”.

Thấy tôi vẫn đang cắn răng chịu đau, sư thúc bèn tự trách mình.

“Không sao mà.

Sư thúc thắp sáng nhanh lên, ở đây còn chẳng có ánh trăng chiếu vào, không nhìn thấy gì cả”.

Tuy cơ thể đang vô cùng đau đớn, nhưng tôi vẫn không hề lơ là mất cảnh giác.

Sau khi nhảy xuống nơi này, mùi thối của thi thể lại càng nồng hơn.

Nếu đã xuống dưới đây rồi, dù bị người ta phát hiện thì cũng không có chỗ trốn, nên chúng tôi không cần phải che giấu làm gì nữa.

Nghe tôi nói vậy, sư thúc liền lấy ống mồi lửa ra và đưa lên miệng thổi.


Sau khi lấp loé vài đốm lửa, ống mồi lửa ấy cũng đã sáng lên.

Chỉ trong tích tắc, không gian trước mắt của chúng tôi cũng bừng sáng.
Điều khiến tôi không ngờ là, tôi vốn tưởng khu dưới lòng đất chắc chắn là một nơi chật hẹp nhưng dưới ánh sáng của lửa thì tôi mới phát hiện ra nơi đây còn lớn hơn gấp đôi bên trên.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là bức họa trên toàn bộ bức tường.

Nói là bức họa trên tường thì không thích hợp lắm.

Nhìn thì giống chữ Maya, sắp xếp dày đặc, lộn xộn bừa bãi.

Nhìn kỹ thì lại thấy là từng nét nối tiếp nhau, cách viết rất có quy luật.

“Đây là phù hiệu gì vậy?"
Nhìn những hình phù quỷ quái này tôi hơi thất thần, khiến cả vết thương trên eo cũng không còn thấy đau nữa.

Tôi đứng dậy đi tới và đưa tay lên sờ.
“Trương Ly, đừng vội nhìn tranh với họa gì, ở đây có chút kỳ lạ!”
Tam Thanh nói vậy tôi mới bừng tỉnh và vội vàng nhìn về phía Tam Thanh đang nhìn.

Ở góc tường, hình như có một người đang ngồi..