Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 94: Cổ Nữ






"Ôi mẹ ơi! Lạnh chết ông đây rồi!"
Đúng lúc tôi đang rón ra rón rén đi gần tới cửa thì một bóng người nhảy vọt vào trong sân.
Lúc này khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ khoảng một mét.

Tôi đang căng thẳng thần kinh thì bị người kia nhảy vào dọa cho hết hồn, theo bản năng tôi vung cây búa lên bổ về hướng đối phương.
"Mẹ kiếp! Trương Ly, tên đệ tử phản nghịch này định đập chết vi sư
đấy à?"
Người kia kêu lên một tiếng khiến tôi kinh ngạc, hóa ra ông cụ Tôn đã quay về!
Tôi nghĩ lại mà không khỏi sợ hãi, may mà ông ấy phản ứng nhanh nhạy tránh được, chứ nếu không nhát búa này mà bổ trúng thì trong phòng khách nhà tôi lại có thêm một cỗ thi thể nữa mất.
Ông cụ Tôn giận dữ nhìn tôi, cả người ông ấy bị nước mưa dội cho ướt như chuột lột, tóc tai thì dính bết cả vào đầu trông vô cùng nhếch nhác.
"Sớm đã biết cậu có thành kiến với tôi nhưng không ngờ lại định ra tay tàn độc như vậy.

Nếu không phải tôi né nhanh thì đã bị cậu bổ đôi đầu ra rồi".
Mặt mày tôi đã tươi tắn hơn một chút, chạy tới chỗ ông cụ Tôn chào hỏi rồi vội vã bảo ông ấy vào phòng thay bộ quần áo khác.
Có điều trước khi bước vào nhà, tôi bất giác quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa một lúc.
Trong lòng tôi có chút ngờ vực.
Ông cụ Tôn trước giờ là người ồn ào, ăn to nói lớn, hơn nữa ông ấy còn có tật kéo lê dép trên mặt đất.

Cho nên chỉ cần ông ấy xuất hiện ở phía xa là tôi đã nghe thấy tiếng bước chân rồi.
Hơn nữa sau trận mưa ban nãy, đường trong thôn lầy lội, lúc đi lại đúng ra phải phát ra tiếng bì bõm mới đúng.
Nhưng trước khi nghe thấy tiếng động nhỏ ban nãy, tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân nào.
Đột nhiên tôi có một suy nghĩ, lẽ nào ông cụ Tôn cố tình bước đi thật nhẹ?
Có điều ý nghĩ này vừa lóe lên thì tôi đã gạt nó đi.

Hiện giờ điều tôi quan tâm hơn cả là bố tôi và cả quan tài của mẹ tôi đâu rồi.
Lúc ông cụ Tôn thay quần áo xong rồi bước ra khỏi phòng, chúng tôi còn chưa kịp nói gì thì ông ấy đã nhìn thấy thi thể một người một chó trong phòng khách, kinh ngạc đến nỗi mắt chữ o miệng chữ a.
"Chuyện quái gì thế này? Sao lại chết người nữa rồi? Lại còn cả con
chó đen này cũng chết?"
Mặc dù tôi vô cùng nóng ruột muốn nghe ngóng tin tức về bố tôi nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn giải thích lại đại khái các sự việc đã xảy ra cho ông cụ Tôn nghe một lượt.
Có điều sau khi nghe tôi kể xong thì ông cụ Tôn có vẻ rất hứng thú với người phụ nữ này.
Ông ấy bước tới bên cạnh thi thể, tỉ mẩn quan sát gương mặt cô ta.
"Chẳng trách, chẳng trách tôi lại thấy trông cô ta quen như vậy,
nhưng nhìn kỹ lại không giống.

Đây không phải Cổ nữ của tộc Miêu Cương - Nguyễn Thanh Nhi sao?"
Thật không ngờ ông cụ Tôn lại quen người phụ nữ này! Nghe ông cụ Tôn nói xong, Tam Thanh như thể cũng bừng tỉnh ngộ.
"Là cô ta sao? Chẳng trách nhà họ Uy dùng tà thuật khiến cô ta hồn tiêu phách tán, cô ta biết quá nhiều bí mật của nhà họ Uy mà".
Hai huynh đệ này anh một câu tôi một câu mặc kệ tôi đứng bên cạnh ù ù cạc cạc.
"Sư phụ, sư thúc, hai người quen người phụ nữ này sao?"
Ông cụ Tôn vỗ tay một cái rồi đứng bật dậy.
"Cũng không thể coi là quen biết, có điều từng là người cùng ngành nên có chào hỏi nhau vài lần.

Đáng tiếc, một cô gái khá tốt sao lại bị ma xui quỷ khiến đi thích người nhà họ Uy cơ chứ?"
Ông cụ Tôn chậc lưỡi, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
"Cậu có biết Cổ nữ nghĩa là gì không?"
Đang nói, ông cụ Tôn đột ngột chuyển chủ đề, hỏi tôi một câu.
"Mặc dù chưa từng gặp nhưng từ mặt chữ mà đoán nghĩa thì có lẽ là những người phụ nữ chuyên luyện cổ thuật phải không?"
Ông cụ Tôn nghe câu trả lời của tôi xong liền cười nhạt.
"Đúng một nửa, cô ta quả thực có luyện cổ thuật.

Có điều cô gái này khác với những cổ sư thông thường.

Cổ sư sẽ chọn độc trùng hoặc những thứ khác làm cổ, nhưng Cổ nữ lại lấy chính bản thân mình ra để làm cổ.
Cũng có nghĩa là, người phụ nữ mà cậu đang nhìn thấy vừa là cổ sư, vừa chính là cổ trùng".
Cái gì?
Tôi kinh ngạc nhìn thi thể đang nằm đó, cô ta lấy bản thân mình ra để luyện cổ thuật sao?
"Tôi thấy có vẻ như cậu đã đánh chết con chó đen này bằng gậy gộc gì đó phải không? Thực ra cậu làm vậy cũng là giải thoát cho nó, nếu không, nó cắn Nguyễn Thanh Nhi thì cũng chẳng khác nào trúng phải cổ trùng, kết cục cũng là chết thảm.

Còn thảm hơn cả bị cậu dùng
gậy đánh chết".
"Sư phụ, sư phụ nói Nguyễn Thanh Nhi này phải lòng người nhà họ Uy sao? Vậy cô ta rốt cuộc có quan hệ gì với nhà họ Uy?"
Thấy ông cụ Tôn đã đưa vấn đề đi hơi xa, tôi có chút nóng ruột.
"Haizz, Nguyễn Thanh Nhi này chính là bồ nhí của Uy Long, cũng chính là mẹ kế của Uy Chính Thiên".
Lời này ông cụ Tôn nói ra nghe thì nhẹ nhàng nhưng lại khiến tôi thất thần một lúc lâu.
Nguyễn Thanh Nhi này trông có vẻ chẳng lớn hơn tôi mấy tuổi, còn Uy Long kia thì đáng tuổi bố cô ta.

Hai người này sao có thể đến với nhau cơ chứ?
"Haizz, trong xã hội thời nay thì chuyện gì mà chẳng có, đừng nói là cậu mà đến cả tôi cũng không hiểu nổi.

Hơn nữa không biết Uy Long kia cho cô ta uống bùa mê thuốc lú gì mà hắn ta sai gì là cô ta răm rắp làm theo".
Tôi không thể nào khép được miệng lại, vốn tôi đã ghét nhà họ Uy lắm rồi, hiện giờ tôi lại càng thấy phản cảm hơn.
"Có điều vấn đề tại sao cô ta lại xuất hiện trong Trương gia thôn của cậu chúng ta khoan hãy bàn, giờ tôi muốn nói với cậu về ngọn núi phía sau thôn".
Ông cụ Tôn đứng dậy rồi nhìn sang tôi.
"Hôm nay tôi theo đoàn đưa tang đi đến chân núi, sau đó không biết bố cậu dùng thuật che mắt gì mà lắc lư một lát đã biến mất tăm trước mắt tôi".
Nói rồi, ông cụ Tôn bước tới gần tôi, chăm chú quan sát tôi một
lượt.
"Tôi đã thử mọi cách để đi vào nhưng bất luận thế nào cuối cùng cũng quay trở lại cổng thôn".
Tam Thanh nghe xong lập tức kinh ngạc buột miệng thốt lên: "Mê trận?"
Ông cụ Tôn trầm mặc gật đầu.
"Năm xưa Gia Cát dùng đá bày trận để nhốt Tôn Tốn, gọi là Bát trận đồ.

Trận pháp đằng sau núi kia tôi đã nghiên cứu rồi, có lẽ nguyên lý cũng giống vậy, chỉ là mục đích của hình trận này không phải để nhốt người
mà để che mắt người, không để họ tìm ra đường lên núi mà thôi".
Nói rồi, ông cụ Tôn đột nhiên vỗ vai tôi, tò mò đánh giá tôi một lượt.
"Trương Ly, trong Trương gia thôn của cậu quả thực có cao nhân.

Người có thể bày ra Mê trận lớn như vậy, độ khó phải ngang với việc bày ra trận pháp nghịch thiên để thống lĩnh thiên hạ.

Có điều, tôi chỉ cảm thấy tò mò, rốt cuộc đằng sau núi có thứ gì mà phải dùng trận pháp lớn như vậy để bảo vệ?".