Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 70: Người Buôn Âm Gian






Tôi quay qua nhìn khi nghe thấy vậy.

Người lên tiếng hình như là một người đàn ông mặc đồng phục.

Tôi thầm nhủ: “Xui thật”.

Xem ra chính tiếng chuông điện thoại vừa nãy đã kinh động tới cảnh sát canh chừng ở đây.

Giờ thì tôi và ông Tôn không dễ thoát thân rồi.

Đêm hôm lén vượt rào cảnh sát đi đào xác chết, chuyện này dù có giải thích thế nào thì cũng giống kẻ biến thái mà thôi.

“Tôi…”
Tôi cố nặn ra một nụ cười, định bước tới nịnh nọt trước, nào ngờ tôi vừa mới phun ra được một từ thì ông Tôn đã lập tức đập mạnh vào lưng tôi.

Trước đây tôi đã biết ông Tôn còn biết chút công phu, nhưng khi bị ông ấy cho một đập thì tôi vẫn cảm thấy đau tới mức tắt thở, suýt nữa thì chảy cả nước mắt.

Khi tôi bị ông Tôn đập cho còn chưa kịp thở thì ông ấy đã bước tới trước mặt kẻ kia.

“Đi ngang qua đây xử lý chút chuyện dương gian, nếu như không làm phiền thì ai đi đường nấy, đừng quấy rầy lẫn nhau”.

Lời nói của ông Tôn có phần kỳ lạ.

Nói chuyện với cảnh sát sao lại mập mờ như vậy chứ? Tôi đang định bước tới chửi ông ấy là không biết nói chuyện thì đối phương chỉ tay về phía tôi: “Chuyện dương gian sao? Nhưng tôi thấy đâu có giống tới xử lý chuyện dương gian đâu”.

Tôi ngớ người khi bị ông ta chỉ và bỗng cảm thấy ớn lạnh.

Sao…cả hai người như đang ra ám hiệu, nói toàn những điều mà tôi nghe không hiểu vậy?
“Đây là người tôi đưa tới, đưa tới từ đâu thì sẽ trả về từ đó, lẽ nào ông muốn ngáng chân, muốn cướp với tôi sao?”
Thấy đối phương chỉ vào tôi, giọng điệu của ông Tôn bỗng trở nên nồng nặc mùi thuốc súng.

“Sư phụ…”
Tôi thực sự không thể chịu thêm nổi nữa bèn bước tới định hỏi rốt cuộc hai người đang chơi đánh đố hay gì thì ông Tôn bỗng nổi giận khi nghe tôi mở miệng.

Ông ấy quay người nhìn tôi với vẻ hung dữ, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo mà trước giờ tôi chưa từng thấy bao giờ.

“Người dương hành sự cậu xen vào làm cái gì? Còn không mau cút qua một bên!”
Nói xong, ông Tôn chỉ ra sau lưng mình ra hiệu tôi đứng về phía sau.

Tôi chưa bao giờ thấy ông Tôn bốc hỏa một cách chân thực với tôi như vậy.

Thế là tôi nhất thời ngây người và nhìn người đàn ông ở đối diện.

Lúc này ông ta cũng nhìn tôi với vẻ mặt lạnh như băng như đang đợi tôi phản ứng.

“Cậu không nghe thấy tôi nói gì sao?”
Thấy tôi còn chần chừ, ông Tôn bèn nhấc chân lên đạp mạnh.

Trước đó tôi không hề phát hiện ra là một bên cổ chân của ông Tôn có buộc một vòng chuông nhỏ màu vàng.

Cú đạp của ông ấy khiến chiếc chuông lập tức kêu keng keng.

Nghe thấy tiếng chuông vang, người đàn ông kia lập tức tái mặt.

“Các người đã bận việc thì tôi không làm phiền nữa”.

Nói xong, người đàn ông còn nhìn tôi một lúc với vẻ không cam tâm rồi mới quay người biến mất vào bóng đêm.

Ông Tôn nhìn chăm chăm vào hướng kẻ đó rời đi, cho tới khi không thấy gì nữa thì ông ấy mới thở hắt ra.

“Sư phụ, chuyện gì vậy? Ông quen người đó sao? Còn nữa, vừa rồi mọi người nói vậy là có ý gì?”
Nhìn bộ dạng của ông ấy là tôi biết có thể lên tiếng hỏi được rồi.

“Đúng là kỳ dị, ở đây mà gặp người dẫn đường sao?
Người dẫn đường? Tôi ngạc nhiên, trong Thiên Địa kinh’ cũng từng nhắc tới người dẫn đường.

Người sau khi chết, ba hồn bảy vía sẽ thoát khỏi cơ thể và lơ lửng trong không gian, trở thành cô hồn dã quỷ.

Vào lúc này, sẽ có những người dẫn đường khác nhau đưa những hồn thể kia tới những nơi mà họ cần tới.

Mặc dù Hắc Bạch Vô Thường là quỷ tay sai nhưng việc chúng làm cũng là người dẫn đường.

‘Thiên Địa kinh có giới thiệu sơ qua, nhưng ngoài Hắc Bạch Vô Thường ra thì tôi chưa bao giờ thấy những người dẫn đường khác.

Dù vậy thì trong ý thức của tôi, người dẫn đường cũng chính là những tay sai đi lại giữa hai giới âm dương mới phải.

Người vừa rồi khi có màn đối thoại kỳ lạ với ông Tôn thì tôi đã cẩn thận quan sát tam hỏa phía sau ông ta
Tôi khẳng định đó là dương hỏa, nói cách khác, người đó là một người sống.

“Người dẫn đường không phải cũng là quỷ tay sai hay sao? Vừa rồi tôi đã quan sát rất kỹ, đó là một người sống mà”.

Nếu đã không hiểu thì tôi chỉ có thể hỏi liên tiếp.

Hình như ông Tôn vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại sau cơn hoảng sợ.

Ông ấy đưa tay lên lau mồ hôi rồi lại cảnh giác nhìn xung quanh.

“Đây không phải là nơi để nói chuyện.

Chúng ta tới nhà Phương Tuyết trước, trên đường đi tôi sẽ giải thích cho cậu”.

Lúc này dù đã tối lắm nhưng vẫn còn taxi, tôi đưa tay ra vẫy một chiếc rồi cùng ông Tôn ngồi vào trong.

“Sư phụ, chúng tôi buồn ngủ quá, bật chút ca nhạc nghe đi”.

Vừa lên xe, ông Tôn không vội giục tài xế lái xe mà đưa ra yêu cầu của mình trước.

Hành khách có yêu cầu như vậy, tài xế cũng không lấy gì làm lạ.

Ông ta không nói gì, chỉ bật máy thu âm lên.

Nghe thấy tiếng quảng cáo, ông Tôn gật đầu như tỏ ra yên tâm.

“Kênh này được đấy, bật to một chút, tôi nghe trên đường cho đỡ buồn ngủ”.

“Sư phụ, rốt cuộc sư phụ định làm gì vậy?”
Hành động của ông Tôn khiến tôi càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.

Tôi không nhịn được nữa bèn sà tới hỏi.

Ông Tôn liếc nhìn người tài xế ngồi phía trước, nhỏ giọng giải thích với tôi.

“Người vừa rồi mà cậu nhìn thấy đúng là người sống, nhưng việc mà ông ta làm cũng khác với quỷ tay sai.

Chúng ta thường gọi bọn họ là người buôn âm gian”.

Nghe thấy cách gọi như vậy tôi liền đoán ra đại khái bọn họ làm gì.

“Bọn họ giống cậu, phần lớn đều có mắt âm dương, có thể nhìn thấy hai giới nên mới buôn bán với quỷ, thứ họ bán chính là những người gần chết như cậu”.

Câu nói cuối cùng của ông Tôn có thể nói là vô cùng đau lòng.

Ông ấy một lần nữa nhắc nhở tôi rằng tôi có thể sẽ là người chết bất cứ lúc nào.

“Buôn bán người như tôi để làm gì? Có tác dụng gì?”
Tôi cảm thấy hơi khó chịu nên cũng thể hiệu ra giọng điệu.

“Hồn thể của người sắp chết được gọi là sinh hồn, có nhiều tác dụng lắm.

Nếu bán cho người đã chết thì có thể sẽ trở thành ma thay thế cho bọn chúng, còn bán cho đạo sĩ tu tập tà pháp thì đó chính là nguyên liệu tốt để luyện tiểu quỷ.

Còn có những công dụng khác, không cần tôi phải giải thích kỹ cho cậu nữa chứ?”
Ông Tôn giảng dạy cho tôi cứ như đúng rồi.

Tôi càng nghe càng thấy tức.

Cảm giác như tôi sắp chết đến nơi không bằng.

Không chỉ cảm thấy phiền muộn mà trong mắt đám người và ma này, tôi còn là một món sản phẩm? Đang lúc bực bội thì người tài xế bỗng đạp mạnh chân phanh.

“Tới rồi”.

Người tài xế không thích nói chuyện, bộ dạng trông lạnh như băng.

Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mượn ánh trăng, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bãi đất hoang vắng.

“Tới rồi sao? Sư phụ, có phải là đi nhầm không?”
Tôi cảm thấy nghi ngờ.

Địa chỉ mà Phương Tuyết đưa cho tôi là một tiểu khu cao cấp, không thể nào ở một vùng ngoại ô hoang vắng như thế này được.

Hơn nữa tôi cũng không hề nhìn thấy nhà cửa xung quanh.

“Hỏng rồi! Rơi vào đúng chỗ rồi!”
Ông Tôn thấy tôi hỏi với vẻ nghi ngờ thì cũng nhìn ra ngoài và khuôn mặt lập tức biến sắc..