Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 348




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hơn nữa tôi mơ hồ cảm thấy, trận pháp này không phải do người nhà họ Uy làm.

“Không chỉ như vậy, trong đầu tôi còn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, có thể mối quan hệ giữa nhà họ Uy và ông tôi chưa chắc đã hoàn toàn là nước với lửa.

Ví dụ như bà Tư đột nhiên xuất hiện này.

Với năng lực của bà ấy thì có lẽ là cốt cán trong nhà họ Uy và là một trong những cao nhân đứng sau chống đỡ cho nhà họ Uy.

Thế nhưng thái độ của bà ấy đối với ông nội tôi rất kỳ lạ, không chỉ nắm rõ chuyện của gia đình chúng tôi trong lòng bàn tay mà thông qua lời nói thì còn thấy mối quan hệ giữa bà ấy và ông nội không hề hời hợt.

Đây không giống như thái độ giữa những kẻ thù địch.

Thêm vào những việc xảy ra đối với bản thân tôi thì dường như đều có sự điều động của nhà họ Uy ở phía sau.

Nếu như không có nhà họ uy tôi càng không thể nào phát hiện ra được bí mật sau núi, đương nhiên cũng không thể biết được sự tồn tại của cổ thi.

Nhưng nếu không phải là kẻ thù thì tại sao Uy Chính Thiên lại muốn lấy mạng tôi tới mấy lần liền, còn cả việc tế máu ở thôn Trương gia nữa…
Tôi nằm trên giường, càng nghĩ càng thấy mơ hồ và mâu thuẫn.

Khi đầu tôi đang hiện ra những thứ đó thì bỗng có tiếng gió thổi vù vù từ ngoài cửa sổ vang lên.

Tôi nghe thì giống như gió lạnh ban đêm thổi vào sân, nhưng nghe kỹ thì cảm giấy có gì đó sai sai.

Âm thanh đó, giống như phát ra từ miệng người vậy.

Giống như có người đang đứng ngoài cửa sổ và thổi lên tờ giấy.

Da đầu tôi tê dại.

Tôi nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài sân.

Cửa sổ nhà này làm bằng kính, sao đối phương có thể phát ra âm thanh như vậy chứ?
Hơn nữa ngôi nhà này còn có sát khí mẹ con.

Ở lâu như vậy rồi, chưa có con ma nào vào được trong sân cả.

Lẽ nào bên ngoài là người sống sao?
Nhưng ai mà rảnh đêm hôm canh ba chạy tới cửa sổ nhà người khác thổi gió chứ?
Không chắc chắn thì tôi cũng không dám khinh suất.

Chỉ lặng lẽ bước xuống giường và rón rén đi tới bên cửa sổ để nghe rõ hơn.

“Soạt soạt…”
Tới bên cửa sổ, âm thanh kia càng hiện lên rõ hơn.

Nghe có vẻ như còn có nhịp điệu, chỉ có điều giữa hai nhịp thì nghỉ khá dài, không hề giống như tiếng thở của một người bình thường.

“Cái thứ gì giở trò ma quỷ ở đây thế không biết?”
Tôi không nhịn được nữa, lặng lẽ thò đầu ra, định thông qua khe cửa nhìn xem cái thứ bên ngoài là gì.

Khi tôi nhìn theo khe cửa thì bỗng thấy một khuôn mặt xanh mét đang dán sát vào đó.

.