Ông Tôn làm gì cũng thông qua phân tích trước vì vậy khi ông ấy có hành động như vậy thì tức là ông ấy đã nghĩ ra điều gì đó rồi.
Nhưng điều bất ngờ là chiếc gương nhỏ vừa chiếu lên cơ thể tôi thì bỗng có tiếng vỡ giòn tan vang lên.
Chúng tôi còn chưa hiểu là chuyện gì thì chiếc gương đã bị vỡ làm đôi và rơi xuống đất.
“Chuyện, chuyện gì vậy? Chiếc gương này tôi lấy trộm từ tiên đường về đấy, sao, sao có thể…”
Rõ ràng là ông Tôn không ngờ tới cảnh tượng này.
Đầu tiên ông ấy sững sờ sau đó đau xót nhặt mảnh gương lên và chậc lưỡi tiếc nuối.
Tôi liếc nhìn mảnh vỡ trong tay ông ấy.
Tấm gương nhìn hết sức bình thường chẳng khác gì gương cầu lồi cả.
“Sư phụ, thầy bị người khác dụ rồi, chất lượng kém quá”.
Biết là tạm thời mình không thể chết nên tâm trạng của tôi cũng tốt lên nhiều.
Hiếm khi nào thấy ông Tôn bẽ mặt như vậy nên tôi bèn chế nhạo ông ấy.
“Cậu hiểu cái quái gì.
Mặc dù tôi không biết tên của cái gương này nhưng tôi từng được lĩnh giáo về sự lợi hại của nó.
Trước đó đạo sĩ của nhà họ Uy đã dùng cái gương này nhìn rõ tiên gia trên người tôi nên tôi mới bị đánh bại.
Tuyệt đối không thể là giả được!”
Ông Tôn tiếc nuối thử ghép hai mảnh gương lại và lầm bầm với vẻ khó chịu.
Nghe ông Tôn nói vậy tôi bỗng thầm cười và đột nhiên cảm thấy đồng cảm với nhà họ Uy.
Chẳng trách bà Tư gọi ông ấy là Tôn hầu tử.
Dám chắc là nhà họ Uy đã dùng thủ đoạn ép ông Tôn tạm thời phải chịu cúi mình trước nhà họ Uy.
Thế nhưng thực tế thì đại ca này chính là Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, ở nhà họ Uy không những không yên phận mà còn ăn trộm không ít bảo bối mang về.
“Tôi cũng không biết đã tạo phải nghiệt gì, khó khăn lắm mới có được một món bảo bối mà bị cậu nhóc nhà cậu làm hỏng rồi”.
Ông Tôn tốn công một hồi lâu nhưng phát hiện ra hai mảnh gương giống như hai miếng nam châm ngược từ trường, có ghép thế nào cũng không được.
Cuối cùng ông ấy bất lực cẩn thận cất nó vào trong người và ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi.
“Không còn sớm nữa, nếu cậu đã không chết thì nghỉ ngơi đi”.
Tôi há miệng khi nhìn khuôn mặt tối sầm của ông Tôn nhưng không dám nói gì.
Trong một ngày trời, tôi đã làm hỏng hai món bao bối của ông ấy, có lẽ đến cái ý nghĩ giế t chết tôi cũng đã hình thành trong con người ông ấy rồi cũng nên.
Tôi cẩn thận cất túi gấm đi rồi lại lấy ra người cỏ có tên ông nội và quan sát cẩn thận.
Tên của ông nội được viết rõ ràng trên đó.
Người đã dùng thất sát tỏa hồn trận khóa ông nội tôi tạm thời vẫn chưa tìm ra..