Lần này gương mặt ông cụ Tôn đã không còn vẻ tự tin như trước.
Ánh mắt ông ấy nhìn tôi không khác nhìn một người đã chết là mấy.
Tôi thở hổn hển chứ không nói gì.
Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, sau khi trải qua cơn đau chết đi sống lại ban nãy thì tôi biết những thứ đang chờ đợi mình ở phía trước kinh khủng như thế nào.
Một khi huyết mạch của tôi bị mắt quỷ này làm vẩn đục thì ý chí của tôi cũng sẽ bị bào mòn, tượng người gỗ liễu sẽ chiếm thân xác tôi, còn tôi sẽ rơi vào trạng thái như bị bóng đè ban nãy.
Nếu vậy thì cả đời tôi sẽ cảm nhận được mọi thứ nhưng không thể thức tỉnh nổi.
Như vậy thì quả là sống không được mà chết cũng chẳng xong.
"Sư phụ...!có việc này tôi muốn nhờ sư phụ".
Vừa nghĩ tới kết cục này, lòng tôi tê tái, cũng chẳng quan tâm đ ến cơn đau trên người nữa.
Tôi cố gắng ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc gọi ông cụ Tôn đến bên cạnh.
"Nếu thực sự có ngày tôi không kiểm soát được tượng người gỗ liễu này nữa thì sư phụ tuyệt đối không được mềm lòng, hãy giết tôi đi.
Chỉ có như vậy thì nó mới không ra ngoài hại người được!"
Lúc nói câu này, mặt tôi trang nghiêm như đang giao phó việc hậu sự.
"Xem nhãi ranh cậu kìa, giết người là phạm pháp.
Cậu sắp chết mà vẫn còn muốn lôi tôi theo sao? Hơn nữa, tình hình vẫn chưa đến mức đó, bao giờ tới thì tính sau!"
Ông cụ Tôn quyết liệt từ chối, sau đó ông ấy nói ngắn gọn là "đi tìm giải pháp", sau đó rời đi.
Có điều tôi nhìn rõ nét mặt ông ấy rất khó coi, thậm chí khóe mắt còn hơi đỏ lên.
Lòng tôi trùng xuống, xem ra lần này ông cụ Tôn cũng hết cách cứu tôi rồi.
Không biết có phải do bị cơn đau vừa nãy ăn mòn ý chí không mà tôi nằm trên giường nghĩ tới vô số việc.
Trong đó thậm chí có cả việc tự chấm dứt sinh mạng mình để sống mái với tượng người gỗ liễu bên trong.
Nhưng khi nghĩ tới những gì ông nội đã làm vì tôi, tôi lại không cam tâm.
Ông nội tôi đã đánh đổi tất cả để bảo vệ tôi, nếu tôi chết thế này thì ông phải thất vọng đến nhường nào?
Nhất thời, những ký ức về ông nội tôi cứ lần lượt hiện về.
"Đợi đã! Túi gấm?"
Trong lúc hồi tưởng, tôi đột nhiên nhớ ra trước lúc đi xa, ông nội đã đưa cho tôi ba chiếc túi gấm.
Ban đầu khi đến nhà họ Liễu, tôi đã mở túi thứ nhất ra.
Nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện khiến tôi quên béng mất ba chiếc túi quan trọng này.
"Đáng chết đáng chết, dám quên mất di vật ông nội để lại".
Đến giờ tôi đã vào bước đường cùng, chính là lúc thích hợp để mở chiếc túi thứ hai!
Ban đầu là do tôi chưa có chỗ ở cố định, sợ mình sẽ đánh mất thứ quan trọng này nên đã đem hai cái túi gấm và hình nhân viết tên ông nội cất trong một chiếc hộp gỗ tử đàn rồi âm thầm chôn nó dưới gốc cây liễu đằng sau biệt thự nhà họ Liễu..