Tôi cảm thấy chột dạ, lẽ nào là Uy Chính Thiên?
Nhưng sau khi nghe kỹ tiếng xe thì ông Tôn lại tỏ ra khá bình thản.
“Cuối cùng cũng tới rồi, cô nhóc này lái xe không được, chậm quá!”
Ông ấy lầm bầm với vẻ không hài lòng.
Chiếc xe cũng dần đập vào tầm mắt chúng tôi.
“Sư phụ, chuyến đi này xem ra sư phụ còn suy nghĩ chu toàn hơn tôi nữa.
Sư phụ đã sớm dự liệu sẽ có chuyện không hay xảy ra phải không? Còn chuẩn bị cả đường rút lui nữa”.
Đợi chiếc xe tới gần tôi mới phát hiện ra hóa ra người lái xe là Phương Tuyết.
Từ sau khi chúng tôi bước vào thôn nhà họ Trương thì không biết là do bị ảnh hưởng bởi cổ thi hay là do cổng gió âm bị tế máu mà toàn bộ các thiết bị thông tin đều mất tín hiệu.
Mà lúc này Phương Tuyết lại xuất hiện ở đây thì chắc chắn là có người đã thông báo trước với cô ta và hơn nữa còn trước lúc chúng tôi xuất hiện nữa.
Người này cũng chỉ có ông Tôn mà thôi.
“Hi, đây gọi là có chuẩn bị ắt sẽ không có tai họa mà.
Tôi biết là cái bà già đó sẽ không có ý tốt đưa chúng ta đi cùng nên tôi đã tính toán một giờ, bất kể cậu có ngăn cản được đám người dân thôn đó hay không thì sự việc ở đây cũng nhất định phải kết thúc trong ba tiếng đồng hồ”.
Vừa nói, ông Tôn vừa cười he he.
“Vì vậy tôi đã sắp xếp Phương Tuyết, sau khi xong việc tới đón chúng ta một chuyến”.
Nói xong, ông ấy lại đắc ý nhìn tôi và bắt đầu khoác lác.
“Thấy chưa, may mà người làm thầy như tôi có sự sắp xếp, nếu không có đi tới trời tối thì chúng ta cũng chẳng nhìn thấy chiếc xe nào đâu, nói không chừng còn bị cổ thi kia dày vò cho một trận nữa”.
Nói xong thì Phương Tuyết cũng đã dừng xe trước mặt chúng tôi.
“Tôn đại sư, Trương Ly, tôi không tới muộn chứ? Vừa nãy trên đường nhiều sương mù quá, tôi suýt nữa không đi ra nổi đấy”.
Vừa nhìn thấy chúng tôi, Phương Tuyết lập tức thở phào, sau khi đợi chúng tôi lên xe thì Phương Tuyết vội đưa cho tôi hai chai nước và còn sợ hãi vỗ vỗ ngực của mình.
“May mà sương mù tan nhanh, nếu không thì suýt nữa tôi đè chết một con chồn rồi!”
“Đè chết sao?”
Tôi bị đám chồn hành hạ tới mức sợ hãi nên nghe thấy từ chồn là lập tức dây thần kinh căng như dây đàn, vội vàng hỏi.
“Không nghe người ta nói là suýt nữa sao? Nếu như đè chết rồi thì còn có ‘suýt nữa’ hay không?”
Có lẽ vì có cứu viện tới nên ông Tôn thở phào bèn thư thái dựa vào ghế sau.
.