Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 331: “cổ Thi Sao Cổ Thi Đó Cũng Lên Núi À”






Ông Tôn dìu tôi đi ra khỏi thôn nhà họ Trương, vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh.   
“Nói ra thì dài, tôi muốn cậu quay về thôn Trương gia vốn là muốn xem sự xuất hiện của cậu có thể ngăn cản được kiếp nạn của thôn hay không.

Giờ xem ra tôi đã tính nhầm rồi”.   
Ông Tôn nói nhỏ như sợ người khác nghe thấy.

Nhưng xung quanh ngoài tôi và ông Tôn ra thì làm gì còn có ai?  
Tôi lại trùng lòng.  
Kiếp nạn của bốn mươi năm trước, ông nội tôi đã cứu được vài người nên mới có thể khiến cái thôn này tiếp tục tồn tại.   
Nhưng lần này, ngoài tôi ra thì thôn Trương gia đã hoàn toàn diệt vong.   
Thấy bộ dạng thất vọng tột cùng của tôi thì ông Tôn vội vàng an ủi.   
“Nhưng chuyện của bố mẹ cậu thì tôi vẫn còn chút hi vọng.

Bà Tư đã dùng một vài cách thông thiên nói với tôi rằng, bố mẹ cậu vẫn còn sống…”  
Nói xong câu đó thì ông Tôn bỗng khựng lại, chau mày và đổi lời.  
“Dù sao cũng chưa chết nên cậu nhóc cũng đừng tuyệt vọng nữa”.   
Tôi sững sờ.

Cách nói của ông Tôn có phần kỳ lạ, sao nghe cứ như còn ý tứ thâm thúy khác nữa vậy?.

Truyện Cung Đấu
Đang định hỏi ông Tôn thì ông lập tức cầm tay tôi và chạy lao về phía trước.   
“Đi nhanh đi nhanh, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, cổ thi kia hình như sắp xuống núi rồi!”  
Nhìn bộ dạng của thầy Tôn có phần gấp gáp tới mức lạc cả giọng.

Tôi mặc kệ cơn đau nhói trên người, bước chân mỗi lúc chạy một nhanh hơn.   
“Cổ thi sao? Cổ thi đó cũng lên núi à?”  
Tôi kinh ngạc, cổ thi xuất hiện thực sự quá đột ngột, hơn nữa hành tung còn quỷ dị khó lường.   
Trước đó tôi còn tưởng cổ thi này có giăng mắc gì từ kiếp trước với mình hoặc là cổ thi nhận nhầm tôi với cố nhân nên mới bám lấy bảo vệ tôi như vậy và còn giết cả Uy Chấn Tử muốn hãm hại tôi nữa.  
Nhưng giờ phân tích kỹ ra thì mới cảm thấy dường như người mà cô ta giúp không phải tôi mà chính là tượng người bằng gỗ liễu trên người tôi.   
Như vậy thì tôi cũng hiểu tại sao cùng lúc giúp tôi cô ta lại gắn thêm mắt quỷ khiến tôi đau như chết đi sống lại trên người mình.   
Nghĩ tới đây tôi đột nhiên nghiến răng vì uất hận.   
Đáng hận nhất chính là cổ thi đó còn biến thành bộ dạng của mẹ tôi.   
“Cô ta lên núi làm gfi? Lẽ nào muốn vào vùng đất thánh sao?”  
“Hầy, đồ đệ của tôi ơi, giờ là lúc nào rồi mà cậu còn có thời gian đứng đây mà hỏi ngọn ngành chứ? Đợi chúng ta sống sót quay về rồi tính tiếp đi!”.