"Bà già, bà cũng nặng tay quá rồi đấy".
"Hừ, con khỉ già nhà ông trời sinh tính tình lạnh lùng, thật không ngờ lại thương đồ đệ của mình như vậy.
Sợ gì chứ, cậu ta có huyết mạch nhà họ Trương, không chết được đâu mà lo".
Tôi dần tỉnh táo lại một chút, bên tai vọng tới giọng ông cụ Tôn và bà Tư.
Mặc dù tôi nghe thấy rõ ràng nhưng cứ như thể có nước đổ đầy vào tai khiến giọng của họ nghe mông lung như thể vọng tới từ rất xa.
Lúc này đầu tôi nặng trịch, trên người đau nhói khó chịu như bị điện giật.
Trong bụng tôi chỉ muốn chửi thề một câu.
Bà già này sao lại ra tay với tôi tàn nhẫn như vậy chứ.
Khi tôi bình thường lại được thì sẽ cho bà ta biết tay!
Có điều mắng thì mắng vậy thôi chứ giờ đến mắt tôi còn không mở ra được, hai mí mắt thì nặng như chì lại còn cay xè.
Khó khăn lắm mới hé mở được mắt, nhưng tôi lập tức cảm nhận được dường như có một thứ gì đó đang ở ngay trước mặt tôi.
Tôi cố gắng xốc lại tinh thần, tập trung nhìn xem đó là gì.
Một gương mặt bầm đen, thất khiếu thì đang chảy máu lập tức hiện ra trong tầm mắt tôi.
Kinh dị hơn là gương mặt này còn đang lộn ngược lại, cằm ở bên trên, đỉnh đầu chúc xuống dưới và cách tôi chỉ khoảng một nắm tay.
Tôi giật mình thảng thốt, nhất thời quên mất cơn đau trên người mà mở trừng mắt ra.
Sống lưng tôi lạnh toát, sau đó tôi vươn cổ lên dần dần nhìn xuống phía dưới gương mặt kia.
Bên dưới gương mặt là cái cổ vặn vẹo.
Bên dưới nữa thì lại là phần cơ thể đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, thậm chí còn trong tư thế hai chân khoanh lại.
Cũng có nghĩa là người này đang ngồi trên mặt đất nhưng cổ lại bị vặn hai vòng cho nên cằm mới hất lên trời còn đỉnh đầu thì chúc xuống đất.
Tôi hít một hơi lạnh, gương mặt này sao trông quen thế nhỉ?
Tôi cố gắng kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng, khẽ nghiêng đầu nhìn kỹ gương mặt này.
Gương mặt bầm đen, hốc mắt lồi lõm, đôi môi trắng bệch...
Đây, đây chẳng phải Lưu Anh sao?
Bà...!bà ấy chết rồi sao?
Trong phút chốc, tim tôi như ngừng đập, đầu óc thì trống rỗng như thể chẳng cảm nhận được gì nữa.
Sau đó, tôi đưa mắt nhìn về phía đằng sau lưng Lưu Anh mới phát hiện, hóa ra cảnh tượng trước mắt tôi chỉ là bắt đầu...
Đằng sau lưng Lưu Anh còn có khoảng hơn một trăm người phụ nữ cả già cả trẻ.
Bọn họ đều như cái xác biết đi, chính là những người đã xếp hàng đi ra sau núi!
Chỉ là lúc này họ vẫn không có ý thức giống như lúc trước nhưng cơ thể họ thì vẫn không ngừng hoạt động.
Tôi nhìn sang bên đó thì thấy một người phụ nữ đang dùng tay vặn cổ một bà lão từng chút một tới khi đầu bà ấy vặn vẹo đến đáng sợ nhưng người phụ nữ kia vẫn chưa chịu dừng tay..