Khi tôi đang bốc hỏa như quay cuồng và chỉ muốn đích thân lao vào gi ết chết đám người kia thì giọng nói của ông Tôn từ xa lại truyền vào tai tôi.
Ngay sau đó tôi nghe thấy một tiếng xì giống như tiếng bọng nữa bị chọc thủng.
Một giây sau, toàn bộ hình ảnh trước mặt tôi bỗng hóa thành bong bóng xà phòng và nổ bồm bộp.
Trong chớp mắt, cảnh tượng trước mắt được thay đổi.
Khuôn mặt căng thẳng của ông Tôn từ từ thay thế tất cả những cảnh tượng kỳ dị trước mặt.
“Đồ đệ? Tôi là sự phụ của cậu, còn nhận ra không?”
Ngoài vẻ căng thẳng ra thì khuôn mặt ông Tôn còn hiện lên nỗi sợ hãi.
Ông ấy cẩn thận hỏi tôi một câu và vỗ nhẹ vào mặt tôi.
Lúc này, dòng máu đang sôi sùng sục trong người tôi bị ông Tôn chạm vào thì giống như một cục đá dán vào da của tôi vậy.
Nóng lạnh gặp nhau, cơ thể tôi run rẩy, một luồng khí lạnh chạy qua cơ thể, đầu tôi mới từ từ tỉnh táo lại.
“Sư, sư phụ?”
Lần này, tôi đã có thể nói được rồi.
Thấy tôi nhận ra thì ông Tôn mới thở phào, sau đó dìu tôi dậy và bón cho tôi một ngụm nước.
“Cái bà già chết tiệt này ra tay thật độc ác, nếu tôi không ngăn lại thì có lẽ chút nửa cả hai người chúng tôi đều chết trong tay cậu rồi cũng nên”.
Giọng nói của ông Tôn vẫn còn chứa đựng sự run rẩy, bên cạnh có thêm một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Ừ, sợ chết thì đừng lôi tôi vào, ông sợ cậu ta còn tôi thì không đâu”.
Vừa dứt lời, bà nội của Uy Chính Thiên bèn ghé sát mặt vào tôi.
“Cậu nhóc nhà họ Trương, vừa rồi mặc dù cậu rơi vào huyễn cảnh nhưng những gì nhìn thấy đều là sự thật.
Cậu nhóc có mắt âm dương nên chắc chắn có thể nhìn thấy rõ ràng đúng không?”
Bà Tư ngồi trước mặt tôi, khoanh tay trước ngực và nhìn tôi với bộ dạng cười như không cười.
Tôi thở mạnh, từ từ điều chỉnh lại cơ thể, nhìn bà Tư chăm chăm và trầm giọng lên tiếng.
.