Ông cụ Tôn tỏ vẻ mất kiên nhẫn phất tay đáp: "Tôi còn không hiểu nhóc con nhà cậu hay sao? Ban nãy là do cổ thi kia thao túng tâm trí cậu.
Nếu không phải tôi kịp thời cứu cậu thì tầm này sang năm chắc phải đốt vàng mã cho cậu rồi đấy!"
Tôi nhìn ông cụ Tôn với vẻ rất cảm kích, trong lòng chợt thấy vô cùng ấm áp.
"Sư phụ, may mà có sư phụ ở đây!"
Ông cụ Tôn hít một hơi, chẳng buồn đáp lời tôi.
Ông ấy đứng lên, mặt nghiêm trọng đánh giá cỗ quan tài máu phía trước.
"Trương Ly, có kẻ cố tình đặt xác mẹ cậu ở cổng Trương gia thôn, chắc chắn hắn có mưu đồ gì đó.
Có điều việc này tôi cũng không rõ lắm, nhưng ban nãy mắt quỷ sau lưng cậu đột nhiên mở ra, xem ra cổ thi này có liên quan mật thiết tới cái mắt quỷ đó!"
Ông cụ Tôn vẫn tưởng rằng thi thể trong quan tài là mẹ tôi.
Tôi do dự một lát, nhưng rồi quyết định sẽ không nói cho ông ấy biết sự thật.
Ông cụ Tôn giấu tôi quá nhiều việc, cho nên tôi cũng không muốn nói với ông ấy tất cả chân tướng.
Tôi tỏ vẻ đồng ý gật đầu, ông cụ Tôn cũng không nhận ra tôi có gì bất thường.
Sau đó ông ấy ngẫm nghĩ một lát rồi cau mày nói tiếp: "Cổ thi này rõ ràng là đến đây vì cậu.
Nó làm cho mắt quỷ sau lưng cậu mở ra, nhưng ban nãy tôi lại cảm nhận được một chút khí tức của tiên bảo hộ..."
Nói rồi, đột nhiên mặt ông ấy biến sắc nói: "Trương Ly, hình như tôi đã đoán ra rồi!"
Thấy ông cụ Tôn như thể đã phát hiện ra chân tướng, tôi kinh ngạc vội vã hỏi:
"Sư phụ, sư phụ biết được gì rồi? Mau nói đi!"
Ông cụ Tôn nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thúy, sau đó lại nhìn cỗ quan tài máu bên cạnh rồi mới từ tốn đáp:
"Cổ thi ở trong cỗ quan tài này chắc chắn là mắt xích quan trọng để phá bỏ phong ấn trong nội thể của cậu! Chỉ cần nó còn tồn tại thì tượng người gỗ liễu trong người cậu có thể phá vỡ phong ấn bất cứ lúc nào".
Một khi phong ấn bị phá vỡ thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Nghe xong, tôi hít sâu một hơi.
Ảo ảnh bà Tư cho tôi xem tua lại trong tâm trí khiến lòng tôi trĩu nặng.
Nếu như tượng người gỗ liễu thoát ra thì có khi thiên hạ sẽ đại loạn!
Tôi thực sự không ngờ tới, cỗ cổ thi nghìn năm này lại liên quan đến việc giải trừ phong ấn của tượng người gỗ liễu trên người tôi!
Thấy tôi không nói gì nữa, ông cụ Tôn còn tưởng tôi không tin nên hừ một tiếng, nói bằng giọng chắc nịch:
"Tình huống ban nãy có lẽ là nó định giải trừ phong ấn cho tượng người gỗ liễu trên người cậu, may mà tôi cao tay, kịp thời bảo vệ được tính mạng của cậu!"
Tôi nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ, không khỏi rùng mình một cái.
"Đợi chút!
.