Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 311: Tôi Thực Muốn Tự Tát Cho Mình Một Cái




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tôi hít một hơi lạnh, loạng choạng lùi về sau hai bước, trân trối nhìn thi thể vô danh kia.  
Trong thoáng chốc, một cảnh tượng quen thuộc hiện ra trong đầu tôi.  
Lúc trước tôi và Tam Thanh cùng tới ngôi trường quý tộc, lọt vào động cổ thi.

Cảm giác ghê rợn đến dựng tóc gáy khi tiếp xúc với cổ thi kia tôi vẫn còn nhớ như in.

Hiện giờ khi sắp chạm vào thi thể này thì cảm giác đó lại quay lại!  
Thi thể này không phải là mẹ tôi mà là cổ thi nghìn năm chúng tôi đã gặp trong động cổ thi!  
Còn lý do tại sao nó lại xuất hiện ở đây thì vẫn còn là một bí ẩn.  
Cổ họng tôi như nghẹn lại không thể thốt nên lời, lông tóc trên người dựng ngược vì sợ hãi đến nỗi không thể phản ứng lại được.  
Tại sao cổ thi đó lại chạy tới đây được?  
Hồ đại tiên không trông coi nó sao?  
Trong đầu tôi có vô số câu hỏi khiến tôi cảm thấy rất bức bối.  
Có điều, sau khi xác định được thi thể này không phải của mẹ tôi thì tôi cũng phần nào cảm thấy nhẹ lòng hơn.  
Trong lúc tâm trạng tôi còn đang rối bời, nghĩ rất nhiều chuyện trong đầu.  
Thì đột nhiên, cổ thi đang nằm đó mở trừng mắt.

Trong con ngươi của nó thoáng hiện ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Nó nhìn vẻ sợ hãi tột độ của tôi mà nhoẻn miệng cười.  
Một nụ cười toét đến tận mang tai!  
Tôi không hề có sự chuẩn bị nên sợ đến nỗi nổi hết da gà, bất giác lùi về sau mấy bước.  
Cổ thi nghìn năm này sống lại thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.

Đêm đó trong động cổ thi, nó dễ dàng đánh chết gia chủ nhà họ Uy, cũng hành cho tôi và Tam Thanh chết đi sống lại.

Thậm chí nó còn suýt giết hết mấy người bọn tôi.  
Nếu không phải có Hồ đại tiên ở đó thì nói không chừng tôi đã mục xác trong cái động đó rồi.  
Giờ trong lòng tôi hối hận khôn nguôi, nếu biết cổ thi nghìn năm đó đang nằm trong quan tài thì có đánh chết tôi cũng không mở nó ra.  
Tôi thực muốn tự tát cho mình một cái.  
Tình thế lúc này đã vô cùng cấp bách rồi.

Tôi kéo ông cụ Tôn định chạy thẳng, hai chúng tôi chắc chắn không phải đối thủ của nó.

Nếu không chạy nhanh thì chỉ còn nước "xanh cỏ" ở đây.  
"Há há há!"  
Cổ thi kia đột nhiên phá lên cười một cách đáng sợ.  
Tôi loạng choạng, ngã phịch xuống đất.

Đột nhiên lưng tôi lại đau đến nỗi tôi phải nghiến răng kèn kẹt, thiếu điều khóc hu hu gọi mẹ mà thôi.  
Bởi vì mắt quỷ sau lưng tôi lại xuất hiện, nó lại đang hành hạ tôi!  
Cổ thi kia càng ngày càng cười lớn, còn lưng tôi thì ngày càng đau.

Bầu không khí xung quanh bị đè nén đến nỗi ngột ngạt.

Ông cụ Tôn đứng bên cạnh tôi ngỡ ngàng đến nỗi đơ ra.  
.