Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 310: Đúng Là Quỷ Quái!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thứ được trấn yểm trong quan tài này chắc chắn là một thứ vô cùng đáng sợ.  
Nếu không thì sao chỗ đất phía dưới lại liên tục nổi lên những bọt máu như vậy.  
Sau đó tôi lại nghĩ tới việc nếu bên trong cỗ quan tài này thực sự là thi thể của mẹ tôi thì chắc chắn kẻ thâm độc đang nấp trong bóng tối đó đã sử dụng thủ đoạn ti tiện để biến thi thể mẹ tôi thành một thứ hung sát.  
Tại sao hắn lại làm vậy?  
Tâm trạng tôi rối như tơ vò, không biết phải làm thế nào.  
"Soạt", "soạt"!  
Chỗ đất màu đỏ máu dưới quan tài đột nhiên dạt ra, từ dưới đất chui lên vài con chuột ướt nhẹp.

Mấy con chuột này không lớn, to chừng nắm tay người trưởng thành.  
Tất cả có năm con, toàn thân chúng dính nhớp, nhuộm màu đỏ của máu.

Sau khi chui lên khỏi mặt đất, chúng chạy ra ngoài thôn rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi.  
Tôi nuốt nước bọt, nhìn vào cái lỗ đen bị bọn chuột đào trên mặt đất, máu từ đó trào ra càng nhiều, xối xả tuôn ra ngoài, sau đó lại rất nhanh rút xuống dưới.  
Giống như những ngọn sóng ven biển, lên lên xuống xuống.  
"Đúng là quỷ quái!", ông cụ Tôn đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.  
Tôi liếc nhìn ông ấy, im lặng không nói gì.  
Dấu hiệu này nói với chúng tôi thứ nằm bên trong vô cùng đáng sợ, chiếc quan tài này không được tùy ý mở ra.  
Trong lòng tôi nặng nề như đeo đá, nếu thi thể bên trong là hành thi hung sát thì đây là một mối hiểm họa vô cùng lớn.

Nếu cứ để mặc như vậy không quản thì hồn phách của mẹ tôi dù có đi tới âm tào địa phủ cũng không thể chuyển kiếp đầu thai, thậm chí sẽ vĩnh viễn phải chịu sự hành hạ đau đớn ở dưới mười tám tầng địa ngục.  
Bất luận thế nào thì tôi cũng phải cứu mẹ tôi ra bằng được.  
Nghĩ vậy, tôi đứng thẳng dậy, trước ánh mắt kinh ngạc của ông cụ Tôn, tôi bắt đầu dịch chuyển cái quan tài.

Tôi dùng lực rất mạnh mới đẩy được nắp chiếc quan tài rơi xuống mặt đất.  
Một tiếng "rầm" nặng nề vang lên, nắp chiếc quan tài rơi xuống.  
Tôi cố gắng kìm nén những cảm xúc đang cuộn trào, cố gắng ép bản thân nhìn xuống "mẹ" tôi đang ở trong quan tài.

Gương mặt thân quen đó quả thực là mẹ tôi!  
Không biết vì sao tôi lại bất giác thò tay ra muốn chạm vào gương mặt của thi hài kia.  
Nhưng ngay khoảnh khắc tay tôi sắp chạm vào gương mặt lạnh giá của "mẹ" thì đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.  
Trực giác cứ nói với tôi rằng đây không phải mẹ tôi.  
.