Ông cụ Tôn này mặc dù là đệ tử Đạo gia nhưng hiện giờ vẫn còn đang trong thời gian tu luyện, gieo quẻ lúc chuẩn lúc không.
Tôi cũng không biết chắc rốt cuộc ông cụ này có giúp được mình hay không.
Có điều trước mắt nếu không tìm ông ấy thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.
"Ông Tôn, ông có biết loại tà thuật nào có thể khiến người ta đau đớn như chịu nghìn mũi kim đâm xuyên da thịt không?"
Tôi nhìn ông cụ Tôn rồi hỏi.
"Nghìn mũi kim đâm xuyên da thịt sao?"
Ông cụ Tôn nghe xong thì cũng ù ù cạc cạc.
Ông ấy chống cằm, rơi vào trầm tư.
"Tôi cứ có cảm giác như mình từng gặp loại tà thuật này ở đâu đó rồi".
Ông cụ Tôn suy nghĩ rất mông lung, có điều càng nghĩ lại càng không thể nhớ ra, đến nỗi mặt cũng đỏ bừng lên.
Nhìn dáng vẻ của ông ấy, trong lòng tôi đã thất vọng phân nửa.
"Được rồi, hai chúng ta cứ đứng đây nghĩ ngợi cũng không có nghĩa lý gì, thà cậu đưa tôi tới đó một chuyến biết đâu lại có manh mối gì!"
Ông cụ Tôn nghĩ mãi không ra thì trong lòng rất khó chịu, chẳng thèm để ý đến việc làm ăn nữa mà thu dọn đồ nghề muốn cùng tôi đi gặp Phương Thiên Vỹ.
Tôi cười khổ.
"Không phải tôi không muốn đưa ông đi, căn bản là hiện giờ người đó không muốn gặp tôi".
Nói rồi, tôi giờ ngón tay bị thương lên.
"Tôi vì cứu ông ta mà suýt mất ngón tay, nhưng giờ ông ta lại quên hết mọi chuyện, không hề có chút ấn tượng nào.
Ông nói xem cái thứ tà đạo này có xấu xa không cơ chứ!"
"Hả? Bản thân ông ta không nhận ra điều gì khác thường sao?"
Ông cụ Tôn nghe xong cũng không khỏi ngạc nhiên.
"Đúng vậy!"
Tôi âu sầu xụ mặt xuống.
"Theo lý, bị người ta dùng sát khí miệng hổ hãm hại, lại trúng phải tà thuật thì dù thần trí có không tỉnh táo cũng sẽ cảm nhận được gì đó khác thường.
Nhưng ông ta cứ như bị xóa trí nhớ, một chút ký ức cũng không có".
Ông cụ Tôn nhìn miếng băng đẫm máu trên tay tôi thì tặc lưỡi hai cái.
"Cậu phải cảm ơn Tiên bảo hộ của mình đi, nếu không có nó thì ngón tay của cậu đã mất từ lâu rồi".
Nói rồi, ông cụ lại ngồi xổm xuống đất tìm trong chiếc túi vải một hồi lâu, sau cùng móc ra hai cây cung nhỏ bằng gỗ.
"Những chuyện khác nói sau, nhưng cậu bảo có sát khí miệng hổ, vậy thì hãy dùng thứ này để hóa giải nó trước, lấy độc trị độc".
Tôi nhận lấy cây cung gỗ rồi mân mê nghịch ngợm nó một lúc.
Cây cung gỗ này được làm vô cùng tinh xảo, đầu mũi tên khảm đồng, toàn thân đen bóng.
"Đem cây cung này đặt trước miệng hổ.
Đến lúc đó không cần nghĩ cách hóa giải sát khí miệng hổ kia nữa mà sẽ khiến kẻ bày ra nó phải vội vàng tự hóa giải nó giúp cậu".
Ông cụ Tôn vẻ mặt nghiêm trang nhìn tôi nói.
Tôi suy nghĩ một hồi, cảm thấy ông ấy nói cũng có lý.
Nếu giờ chúng tôi vẫn chưa biết thứ tà thuật kia là gì thì chi bằng cứ hóa giải sát khí miệng hổ trước rồi tính! Biết đâu lại phát hiện ra điều gì mới!"
"Ông Tôn, bộ cung tên này bao nhiêu tiền?"
Tôi ôm bộ cung tên, thuận miệng hỏi ông cụ.
Dù gì cũng là tôi nhờ ông ấy giúp đỡ, không thể để ông ấy tự bỏ tiền túi ra được.
Ai ngờ ông cụ Tôn lườm tôi một cái.
"Cậu muốn mua sao? Cái này là tôi tự làm, bảo vật đáng giá nghìn vàng, cậu mua nổi không?"
Nghe lời ông ấy thì có vẻ như không muốn thu tiền của tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy biết ơn ông cụ này.
Mặc dù bình thường trông ông ấy không đáng tin, nhưng không giờ vào thời khắc quan trọng lại trở thành chỗ dựa vững chắc thế này.
Đạo gia tiên ở chốn trần gian không cầu tài lộc mà chỉ một lòng tu luyện, cho nên đệ tử Đạo gia ai nấy nghèo rớt mồng tơi.
Những vị tiên có hương khói hưng thịnh thì thường là Xuất Mã tiên.
Sau khi bàn bạc với ông cụ Tôn thêm một lát nữa, tôi xách cây cung đến bệnh viện.
Ai ngờ mới có một lát mà Phương Thiên Vỹ đã ra viện rồi.
Tôi bấm điện thoại gọi cho Phương Tuyết, ở đầu bên kia, giọng cô ta nghe khá nặng nề.
"Trương Ly, bố tôi cứ cố chấp nói rằng ông ấy không bị bệnh, ban nãy còn đánh người ở bệnh viện đã can ngăn ông ấy xuất viện.
Bây giờ ông ấy đã tự về biệt thự rồi".
Tôi nghe mấy lời này xong mà cảm thấy muốn tiền đình, Phương Thiên Vỹ này đúng là cứ sồn sồn lên không chịu an phận.
Không bỏ lỡ thêm giây phút nào, tôi hẹn Phương Tuyết gặp nhau tại tập đoàn Phương Viên, sau đó tôi bắt một chiếc taxi đi tới đó.
Nhân lúc Phương Thiên Vỹ không có ở đây, tôi tới văn phòng và phòng họp của ông ta trước, bày hai cây cung gỗ nhỏ đối diện miệng hổ kia.
Sau khi bày biện xong, sát khí miệng hổ này cũng coi như đã được hóa giải.
Nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cảm giác như mình đã bỏ qua điều gì đó.
Nhưng tôi càng nghĩ lại càng thấy mù mịt.
Sát khí miệng hổ này quá rõ ràng, đừng nói là tôi, thậm chí là gã lừa đảo ở Vọng Tiên Các nhìn một cái có khi cũng nhận ra ngay.
Hơn nữa mặc dù sát khí này rất hung nhưng hóa giải dễ dàng, cũng có rất nhiều cách để hóa giải.
Cây cung gỗ của ông cụ Tôn có thể hóa giải, tiền Ngũ Đế cũng có thể hóa giải, hoặc bày luôn một chiếc gương bát quái ở đây cũng có thể giải được.
Hơn nữa một khi dùng những pháp khí này, người bày trò bố trí miệng hổ ở đây sẽ bị phản lại, nhẹ thì phá sản, nặng thì mất mạng.
Kế hại người này có phải hơi ngu không? Lẽ nào sát khí miệng hổ này chỉ là vật ngụy trang để che giấu một bí mật bên trong?
"Phương Tuyết, sát khí miệng hổ này đã được hóa giải, chỉ khoảng hai ngày sau sẽ thấy hiệu quả, có lẽ tình hình bố cô cũng sẽ khá hơn.
Nhưng tôi cũng phải nói thẳng với cô, ngoài sát khí này, trên người bố cô còn có thứ khác nữa".
Tôi tạm thời chưa nghĩ ra đối sách gì, lúc này chỉ đành chọn cách nói thật với Phương Tuyết.
"Từ phong thủy nhà cô mà nói, nhà họ Phương được cao nhân chỉ điểm, cho nên tôi nghĩ cô nên đi tìm người đó tới xem hộ để đỡ làm lỡ việc.
Đây là việc quan trọng liên quan đến mạng người".
Tôi nói với vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Không phải tôi đang tìm cách chối bỏ trách nhiệm mà thực sự là lúc này tôi không biết phải làm gì tiếp theo.
Từ vết đen bầm trên mặt Phương Thiên Vỹ, e là chỉ trong vài ngày nữa là gặp họa sát thân.
"Cao nhân? Nhà tôi làm gì có cao nhân nào?"
Phương Tuyết nghe tôi nói xong thì sợ đến nỗi sắp khóc đến nơi.
"Cô có thể về nhà tìm cách hỏi bố mình xem năm đó ai đã chỉ cho ông ấy mảnh đất quý này".
Tôi gợi ý cho Phương Tuyết, cô ta không biết nhưng chắc chắn bố cô ta sẽ biết.
"Anh nói cái này sao, tôi từng nghe bố nói rằng căn nhà đó là nhà họ Uy cho chúng tôi".
Lời Phương Tuyết nói như sét đánh giữa trời quang khiến tôi đứng hình.
Lại là nhà họ Uy?!
"Nghe bố tôi nói, nhà tôi và nhà họ Uy từ lâu đã kết giao, từ đời ông bà tôi hai gia đình đã rất thân thiết, đến làm ăn cũng làm ăn cùng nhau.
Căn biệt thự đó vốn là của nhà họ Uy nhưng sau này đã sang tên cho chúng tôi".
Tôi mắt chữ a mồm chữ o nhìn Phương Tuyết.
Làm ăn cũng làm ăn cùng nhau? Nếu nói như vậy thì e rằng trong tập đoàn Phương Viên cũng có phần của nhà họ Uy? Tôi càng nghĩ càng không thông, nhà họ Uy này rốt cuộc có ý gì? Hai mảnh đất quý đều dâng cho người khác, cho dù thân thiết tới mức nào thì cũng không tới mức này chứ?
Hơn nữa cứ động tý là tặng biệt thự, nhà họ Uy này giàu có đến mức đó sao? Tôi càng nghĩ càng thấy mông lung, nhưng vẫn có cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, tôi đột nhiên có một suy nghĩ.
"Phương Tuyết, cô nói thật cho tôi biết, cao ốc mới xây đối diện tập đoàn Phương Viên kia là của nhà họ Uy phải không?"
Phương Tuyết có lẽ không ngờ tôi sẽ hỏi câu này nên ấp úng một lúc lâu, sau đó mới gật đầu thừa nhận.
"Có điều cao ốc này mặc dù là do nhà họ Uy làm chủ đầu tư nhưng lại không thuộc sở hữu bất động sản của họ.
Nghe nói bọn họ cũng đang đầu tư để chuyển nhượng lại cho người khác".
Lời Phương Tuyết nói đã hoàn toàn chứng minh cho giả thiết của tôi.
Vậy thì khác nào nói cả thành phố này đều nằm trong cục diện phong thủy của nhà họ Uy?.