Không thể không thừa nhận khả năng nhìn người của Hoàng Cường quả thực cao thâm.
Tôi còn chưa kịp nói gì mà ông ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
Tôi cười hi hi, đã vậy thì cũng không giấu giếm gì thêm nữa.
"Ông Hoàng thật anh minh, tôi quả thực muốn nghe ngóng một chút về tình hình của sư phụ tôi, có điều không biết ông có tình nguyện giúp tôi không?"
Mặc dù tôi nói ra những lời này nhưng cũng không dám chắc Hoàng Cường sẽ đồng ý giúp tôi.
Đừng nhìn bên ngoài ông ấy lúc nào cũng cười hi hi, trông có vẻ như rất dễ thuyết phục nhưng tôi biết càng là kiểu người như vậy thì càng khó khai thác thông tin, thậm chí còn dễ bị lừa ngược lại.
Quả nhiên, nghe tôi hỏi xong, Hoàng Cường đầu tiên ngẩn người ra.
"Ông ấy nhanh như vậy đã đồng ý nhận cậu làm đồ đệ rồi sao?"
Hỏi xong, còn chưa đợi tôi trả lời thì Hoàng Cường đã nhìn tôi cười hi hi.
"Nhóc con, đừng trách tôi không nể mặt cậu.
Mặc dù ông ấy là sư phụ cậu nhưng có một số chuyện cậu vẫn không nên nghe từ miệng tôi.
Cậu biết đó gọi là gì không? Đó gọi là nhân quả báo ứng, những việc cần đến thì sẽ đến, những việc cậu nên biết thì rồi cậu sẽ biết".
Hoàng Cường cứ mở miệng là văn thơ đạo lý tuôn ra như suối, nhưng ý nghĩa bên trong thì chỉ có một, chính là: hôm nay cậu đừng hòng moi được thông tin gì có ích từ tôi.
Nghe xong tôi cũng đành bất lực nhún vai.
"Được, vậy tôi sẽ không hỏi nữa.
Lúc trước ông có tặng tôi một con rùa thần, nó đã giúp tôi một việc lớn.
Đúng ra tôi phải mời ông ăn cơm từ lâu rồi, hôm nay chúng ta đi uống rượu, tôi sẽ không hỏi nữa là được phải không?"
Để đối phó với những tay lõi đời như Hoàng Cường thì chỉ có nước lấp li3m kiểu này chứ tuyệt đối đừng giảng đạo lý đao to búa lớn gì.
Nghe tôi nói vậy, mặt Hoàng Cường mới giãn ra một chút.
Ông ấy lưỡng lự vài giây rồi mới gật đầu cùng tôi đi tới một quán lẩu.
Lúc này cũng đúng thời điểm mà mọi người đi ăn trưa nên quán lẩu rất đông khách, chẳng mấy chốc đã chật kín người.
Tôi cố tình chọn một góc bên trong, như vậy sẽ tiện nói chuyện hơn.
Sau khi rượu và đồ ăn đã được mang lên, tôi vừa kính rượu vừa gắp thức ăn cho Hoàng Cường, không hề nhắc đến một câu chuyện nào không liên quan đến bữa ăn này.
Qua ba tuần rượu, Hoàng Cường đã có tý hơi men, gương mặt cũng hơi đỏ lên vì rượu.
Ông ấy ợ một cái, sau đó vươn tay qua bàn vỗ vai tôi.
"Nhóc con, giờ tôi đã biết tại sao ông già đó lại nhận cậu làm đệ tử rồi, đúng là một nhân tài có thể bồi dưỡng".
Thấy Hoàng Cường bắt đầu nhắc đến vấn đề này, tôi cũng không vội tiếp lời mà chỉ mỉm cười rót cho ông ấy một ly đầy..