Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 241: Không Dám Chậm Trễ Nữa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Nếu cứ như vậy thì âm - dương sẽ xuất hiện lỗ hổng.

Mà việc lấp lại lỗ hổng này là một vấn đề vô cùng nan giải.

Chính vì suy xét đến điều này, nên người bên trên vẫn chưa ra tay.

Bởi vì nếu cậu giế t chết những hồn thể ấy, thì đồng nghĩa với việc lỗ hổng này sẽ không bao giờ lấp lại được nữa”.  
Sau khi nghe sư thúc trình bày xong, tôi mới hít một hơi sâu.  
May mà tôi không có năng lực diệt trừ đám hồn thể ấy.

Nếu như có, vậy thì tôi chỉ cần ra tay thôi là mọi tội lỗi đều sẽ đổ xuống đầu tôi rồi?  
Món nợ âm dương này, e rằng tôi có mất mấy đời cũng không trả hết.

Chẳng trách sư thúc lại bảo rằng, nếu tôi động vào họ thì sẽ bị đưa vào danh sách đen ngay…  
“Những người chết còn sống này hiện đã không còn ý thức và đang bị người ta thao túng.

Vương Cường chính là một trong những kẻ thao túng ấy.

Tiếng huýt vừa rồi có lẽ là của ông ta.

Bây giờ tiên gia của cậu đã bắt được ông ta.

Những người chết còn sống này tạm thời không có sức tấn công.

Bây giờ không chạy thì còn chờ đến bao giờ?”  
Sư thúc thấy tôi vẫn còn chần chừ, bèn lập tức nhéo vào nách tôi một cái đầy nghiêm khắc.  
“Đã nói nhiều như vậy rồi mà còn không chịu nhanh chóng hành động.

Muốn chờ người thao túng tiếp theo à?”  
Sư thúc ra tay không nhẹ nhàng chút nào.

Tôi đau đến mức toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa đã hét lên.  
Không dám chậm trễ nữa, tôi vội vàng dìu sư thúc đi ngược về bằng con đường lúc đến.  
Đi được một đoạn, tôi lại không kìm lòng được, bèn ngoảnh đầu lại nhìn.  
Người trẻ tuổi kia vẫn đứng thẳng lưng trước gió, bên cạnh là một con mặc hồ khổng lồ đang ngồi ngay ngắn và cung kính.  
Cõi lòng thoáng dậy sóng, tôi biết vị tiên gia này đang bảo vệ cho chúng tôi rời đi.  
“Sư thúc à, đây thực sự là tượng người bằng gỗ liễu thành tinh ư? Sao dáng vẻ trông cũng giông giống tôi vậy?”  
Sư thúc đảo mắt nhìn tôi.  
“Vạn vật đều có khởi nguyên, nên mới có sinh lão bệnh tử.

Tượng người bằng gỗ liễu vốn chỉ là tượng người thôi, không có sống chết, tu thành tiên thì sẽ xuất hiện với dáng vẻ này, có gì lạ đâu?”  
Dứt lời, sư thúc lại vỗ vai tôi vài cái.  
“Cậu đừng nhìn đối phương trạc tuổi mình mà thiếu kính trọng đấy nhé.

Vừa rồi tôi có nghe ông ấy nhắc đến người phụ nữ ấy.

Tôi nghĩ, ông ấy nói người phụ nữ có lẽ chính là cổ thi kia.

Nếu là vậy thì có lẽ cậu cũng đoán được ông ấy đã bao nhiêu tuổi rồi”.  
.