Không biết tại sao, nhưng cái kiểu cướp thành quả lao động của người khác này khiến tôi cảm thấy đối phương không giống người tốt, dù mục đích cuối cùng là tốt đi chăng nữa.
Thế nên thật lòng mà nói, tôi có phần không muốn chấp nhận kết quả này.
“Vì năm ấy, cả khu vực nội thành gần như đã biến thành một thành phố chết.
Cậu có biết thành phố chết nghĩa là gì không?”
“Dù tôi có dùng Lục nghệ để gieo quẻ, hay là Mai hoa dịch số, thậm chí dùng cả thuật bói toán của Quỷ Cốc, thì kết luận cuối cùng cũng chỉ có một.
Đó là đại trận Thống Trị năm xưa của họ đã thành công!”
“Không chỉ thành công, thậm chí còn khiến cả thành phố phải hiến tế máu”.
Dứt lời, sư thúc nuốt nước bọt một cách khó khăn.
“Không biết vì sao mà chuyện năm xưa lại được phong toả rất nghiêm mật.
Người bên ngoài thậm chí còn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra vào năm ấy.
Thế nên chuyện này mới càng bất thường hơn”.
“Nhưng mà, có một người lại biết được năm ấy đã xảy ra chuyện gì”.
Nói đến đây, sư thúc đột nhiên ngừng lại.
Sư thúc ngẩng đầu nhìn một vòng trong toa tàu, tựa như đang tìm kiếm ai đó vậy.
Tôi cũng ngước nhìn xung quanh theo đối phương, nhưng không phát hiện được chuyện gì lạ cả.
“Sư thúc à, đã đến lúc này rồi, đừng vòng vo với tôi nữa.
Nói cho tôi biết đi, rốt cuộc người ấy là ai thế”.
Đây là chuyện liên quan đến ông nội nên tôi khó lòng bình tĩnh được.
Tôi sốt ruột đến mức nắm lấy cánh tay sư thúc và hỏi dồn.
“Này, lẽ ra cậu phải đoán được chứ.
Còn có thể là ai nữa, tất nhiên là ông cụ Hồ rồi”.
Sư thúc bị tôi lay người nên thấy hơi đau, vội giãy khỏi tay tôi và nhỏ giọng đáp một câu.
“Ông cụ Hồ?”
Tôi ngẩn ra, “Chẳng phải ông cụ Hồ ở hang động cổ thi ư? Sư thúc đã nói mấy chuyện này với ông cụ Hồ lúc nào vậy? Sao tôi lại không biết gì cả?”
Nhìn sư thúc với vẻ nghi ngờ, tôi bỗng nhiên cảm thấy càng lúc
.