Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 215






Nghe Tam Thanh nói rằng tôi đã có người mình yêu thì tôi bỗng thấy khuôn mặt cô ta khẽ run lên, sau đó cô ta quay người, mở cửa định bỏ đi.   
Trước khi đi, Uy Tinh hơi khựng lại và nói nhỏ với tôi.   
“Trương Ly, đợi đến khi anh có thể cải mệnh trái ý trời thì tôi hi vọng anh có thể tới giúp tôi”.   
Sau khi nói một câu khó hiểu thì Uy Tinh đóng cửa bỏ đi không chút do dự.   
Đợi cô ta rời khỏi, một lúc sau Tam Thanh mới thở dài thườn thượt.   
“Cậu nói xem, bản thân không đẹp trai bằng tôi mà vướng đào hoa nhiều thế.

Nếu mà cậu còn đẹp nữa thì những cô gái chắc sẽ khó sống nổi mất”.   
Tôi nhìn Tam Thanh với vẻ khó hiểu, nhất thời không hiểu ý tứ của Tam Thanh.   
“Vừa rồi cô ta cũng nói rồi đấy, số mệnh nhân quả trước giờ đâu phải ở lòng người.

Mệnh cách của hai người, dù không còn là Long Phượng Giản nữa thì vốn cũng là tương sinh tương hỗ, nhưng do cậu có ông nội giúp cải mệnh, thay cậu tạo thêm một con đường nữa nên mới có thêm Liễu Nguyệt Như, nhưng Uy Tinh không đơn giản vậy đâu nhé”.   
“Khi hai người chưa gặp nhau còn đỡ, giờ gặp rồi, do mệnh cách hấp dẫn thì dù là không có tình cảm, e rằng cũng sẽ rung động”.   
Tam Thanh nhìn ra cửa lắc đầu với vẻ tiếc nuối giống như tiếc rẻ bông hoa nhài mà bị cắm bãi phân trâu vậy.   
“Nếu cô gái này mà động lòng với cậu thì sau này có muốn tìm đối tượng khác cũng khó.

Nếu không thì tại sao người ta lại nói là muốn nhờ cậu giúp người ta cải mệnh cách chứ?”  
Nói xong, Tam Thanh lại liếc nhìn tôi.   
“Có điều, giờ đến mắt Âm Dương cậu cũng không có thì lấy cái gì ra mà cải mệnh cách?”  
Sau khi tấn công tôi thì Tam Thanh chẳng buồn quan tâm nữa bèn quay người rúc vào trong chăn.   
Hai ngày trôi qua, bề ngoài nhìn Ma thành khá yên bình, không sóng gió.

Trong thời gian đó tôi cũng đã đi tới trường của Uy Tinh nhưng ngôi trường đã chuyển sang chế độ quản lý kín, không để cho người ngoài tự tiện vào trong.   
Tôi thử tìm Vương Cường cất nhắc cho tôi vào nhìn một cái nhưng hình như Vương Cường đã mất tích từ tối hôm đó, hai ngày liền tôi chẳng thấy ông ta đâu.   
“Người anh em, đội trưởng đội bảo vệ Vương Cường của mọi người mấy ngày này đi đâu thế?”  
Nhân lúc đang lên lớp, không có ai ra vào nên tôi đã giả vờ châm nhờ lửa với bảo vệ kia và đồng thời đưa cho cậu ta một điếu.   
Đàn ông mà cùng hút thuốc thì khoảng cách tự dưng biết mất đi nhiều.

Tôi nhân cơ hội bèn nghe ngóng tình hình.   
“Anh quen Vương Cường à?”.