Uy Chấn Tử mở miệng nói bằng cái giọng vừa khàn khàn lại vừa chói tai như tiếng móng tay sắc nhọn cào lên tấm bảng đen khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có điều tôi lúc này còn đang vô cùng kinh ngạc vì những điều ông ta vừa nói.
Tôi mới đụng độ Miêu quỷ có một lần, chính là con Miêu quỷ mà Phương Thiên Vỹ thờ cúng.
Lần đó còn là do ông cụ Tôn ra tay, suýt nữa thì nát cây kiếm ngô đồng mới trị được nó.
Nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ, hộ thân của Miêu quỷ đã bị ông cụ Tôn bao lại bằng túi vải đỏ rồi giao cho đại sư xử lý.
Tại sao giờ nó lại xuất hiện trên người Uy Chấn Tử chứ!
Tôi quay phắt đầu lại nhìn ông cụ Tôn.
Lẽ nào ngay từ đầu ông ấy đã âm thầm cấu kết với nhà họ Uy?
Đáp lại ánh mắt ngờ vực của tôi, ông cụ Tôn không hề có phản ứng gì.
Ông ấy tỏ ra như không có chuyện gì rồi bước tới bên cạnh bức tường, giơ tay nghịch ngợm những đường vẽ bùa trên tường.
"Hôm đó tên họ Phương kia đúng là vô dụng, mặc dù ông đây đã nhập thân vào hắn mà hắn vẫn chẳng phát huy được sức mạnh, đúng là phế vật.
Bởi vậy các người mới có cơ hội làm ta bị thương.
Hôm nay, chúng ta tính một thể nợ cũ nợ mới nhé, hi hi hi".
Con Miêu quỷ kia đương nhiên vẫn nhớ thù xưa.
Nó lại đem những việc khi đó ông cụ Tôn làm đổ hết lên đầu tôi.
Xem ra hôm nay nó không định chừa cho tôi đường sống rồi.
Tôi nuốt nước bọt, Miêu quỷ này đối với tôi vẫn là một câu đố bí ẩn.
Hơn nữa lần đó ông cụ Tôn giải quyết Miêu quỷ kia ra sao tôi cũng không biết, ông ấy chỉ nói rằng mình dùng kiếm ngô đồng xử nó mà thôi.
Lúc tôi dùng máu viết tên mình lên tường, coi như đã ký một khế ước với Hồ tiên.
Tôi cũng có thể cảm nhận được đây là một vị tiên vô cùng lợi hại.
Nhưng giờ tôi đã bị Miêu quỷ ép đến chân tường, vậy mà vị tiên gia kia vẫn núp sau bức tường không chịu hiện thân.
Cách giải thích duy nhất chính là con Miêu quỷ này còn có Đạo hạnh cao hơn cả Hồ tiên.
.